*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giọng nói chấn động đất trời đó vang lên, cánh tay đang giơ lên của Trương Bách Hiển lập tức cứng đờ giữa không trung, ông ta hơi lúng túng. Đường Tuấn một mình tiến vào Trảm Mã Đài, ông ta cho rằng kết cục chỉ có cái chết, cho nên ông ta mới dám ngăn Ngô Trí Khải và Mộ Dung Lan đang định rời đi, lợi dụng uy thế của mọi người để cảnh cáo cả hai, sẵn báo mối thù nhục nhã bởi Đường Tuấn khi trước.
Advertisement
Nhưng tiền đề để thực hiện toàn bộ những điều này là Đường Tuấn đã chết rồi, nếu không dù có cho Trương Bách Hiển một trăm lá gan, ông ta cũng không dám đi xúc phạm người thân của một vị Thiên Nhân Thần Cảnh! Dù quan hệ giữa ông ta với Nghịch Luân có chỗ không rõ ràng khó nói, thế nhưng chút quan hệ này vốn không đủ khiến Đường Tuấn kiêng kỵ. Vì thế, khi ông ta nghe thấy giọng nói của Đường Tuấn, sợ hãi trong lòng là đương nhiên.
Advertisement
Vào lúc ý nghĩ này thoáng qua trong đầu Trương Bách Hiển, từ phía bầu trời xa xa xuất hiện ba luồng ánh sáng, một khắc sau đã đáp xuống trước mặt mọi người.
“Tiểu Lan, cụ Ngô, hai người không sao chứ?” Đường Tuấn hỏi.
Cụ Ngô lắc đầu, hơi xấu hổ nói: “Ông già này có lỗi với cậu.”
Khí tức cả người ông ta dao động, hơi rối loạn, khóe miệng còn vương vết máu, có thể thấy rõ trước đó đã đánh nhau, còn phải chịu thiệt thòi. Đáng tiếc trong khoảng thời gian này, vì bệnh của Mộ Dung Lan mà sức mạnh của ông ta đã bị hao tổn quá nghiêm trọng, rất khó khôi phục trong một thời gian rất ngắn, lại phải che chở cho Mộ Dung Lan nên mới bị mấy người Trương Bách Hiển còn chưa đạt đến Thần Cảnh gây thương tích. Với ông ta mà nói, điều này vô cùng nhục nhã.
Sắc mặt Đường Tuấn trở nên nặng nề, ánh mặt lạnh như băng quét nhìn Trương Bách Hiển, trầm giọng nói: “Họ Trương kia, ông muốn làm gì?”
Trương Bách Hiển nghe thấy vậy không khỏi run lẩy bẩy. Vào lúc đang suy nghĩ nên trả lời thế nào, ông ta chợt trông thấy cậu Long phía sau Đường Tuấn, trong lòng mừng rỡ, cũng không thèm nhìn Đường Tuấn cái nào, đi thẳng đến trước mặt cậu Long, khuôn mặt nịnh hót nói: “Trương Bách Hiển ra mắt cậu Long.”
Cậu Long khẽ gật đầu.
“Lúc trước, Quỷ U nói hội Trảm Mã Phong là kết cục mà bốn nhà khác lập ra cho cậu Long. Bây giờ cậu Long bình an trở về, chắc hẳn đã gi ết chết hết bọn họ rồi.”
“Cậu Long không hổ là người đứng đầu Nghịch Luân, sức mạnh có một không hai giữa lứa ngang hàng, hạng người xấu như Vu Trấn Linh sao là đối thủ của ngài được. Hôm nay bốn người đó đã chết, có thể nói, cậu Long là người đứng đầu lứa trẻ tuổi ở nước Việt Nam. Tại đây tôi xin chúc cậu Long.”
Tuy đám người Lữ Mạnh, Chu Xuyên vô cùng không thích thái độ nịnh hót của Trương Bách Hiển nhưng cậu Long đã trở lại, bọn họ vô cùng mừng rỡ, rối rít tiếng lên chúc mừng. Đáng tiếc bọn họ càng chúc mừng, càng khen sức mạnh của cậu Long cao siêu thế nào thì sắc mặt cậu Long càng trở nên khó coi.
Bởi vì toàn bộ những điều này không phải công lao của anh ta. Những lời khen đó lọt vào tai anh ta nghe chói tai vô cùng, khiến anh ta khó chịu trong lòng.
Trương Bách Hiển đảo tròng mắt, sau đó chỉ Đường Tuấn, nói với vẻ trêu tức: “Cậu Long, sau khi biết ngài bị người ta giăng bẫy, chúng tôi đều vô cùng lo lắng, muốn bảo anh ta đi đến Trảm Mã Phong cứu viện. Ai biết tính người này như đàn bà, không có chút nghĩa khí nào, chẳng mảy may để ý đến sống chết của ngài. Thật may là sức của ngài lớn mạnh, lấy một địch bốn mới may mắn tránh được tai hoạ. Nhưng người này, tội chết có thể miễn tội sống khó thoát, xin cậu Long trừng phạt anh ta để răn đe.”
Nói xong, sắc mặt Trương Bách Hiển nghiêm nghị, tựa như đã biến thành sứ giả của chính nghĩa, quát lên với Đường Tuấn: “Còn không qua đây quỳ xuống trước mặt cậu Long, cầu xin cậu ấy tha cho. Thật may cậu Long có trời giúp, nếu cậu Long thiếu mất một cọng tóc gáy, anh cũng khó bào chữa cho lỗi lầm của mình! Là tội nhân của giới võ đạo!”