Chiến Thần Thánh Y

Chương 1118




“Anh, anh có biết mình đang làm gì hay không?”  

Advertisement

Mộc Thanh Lam ngơ ngác hồi lâu, sau đó mới bừng tỉnh như thấy việc gì đó rất khủng khiếp, cô ta điên cuồng quát Đường Tuấn: “Anh dám giết ba người họ, anh chết chắc rồi. Người thân của anh, bạn bè của anh sẽ phải chết chung với họ.”  

Advertisement

Vu Trấn Linh xuất thân từ Vu Môn, nay đã khôi phục, Vu Môn mơ hồ có xu thế trở thành môn phái lớn đứng đầu thế giới. Lai lịch của môn phái này cực kỳ lâu đời và thần bí, thậm chí còn có thể bắt nguồn từ thời kỳ Tam Hoàng Ngũ Đế trong thần thoại, truyền thuyết. Ngàn năm trước, Vu Môn từng xuất hiện một lão tổ tài năng tuyệt thế, dùng tu vi võ đạo cực cảnh tung hoành thế giới năm đó, thực lực vô cùng thâm hậu.  

Phe phái Huyền Minh Quỷ và Kiếm Môn cũng rất lợi hại, được xếp vào hàng ngũ ba thánh địa lớn cùng Băng Cung của cô ta. Tuy lịch sử không lâu đời như Vu Môn, nhưng cũng có truyền thừa ngàn năm làm thực lực. Ít nhất cũng từng xuất hiện một cường giả võ đạo cực cảnh, chỉ có môn phái thế gia như vậy mới xứng được xưng là thánh địa.  

Mà giới võ đạo hiện nay, chính là cục diện một môn phái ba thánh địa.  

Hôm nay Đường Tuấn coi như đã đắc tội hết với cả bốn nhà.  

Diệt người thừa kế của một môn phái ba thánh địa chặt đứt hy vọng của họ, là mối thù không đội trời chung. Chỉ cần tin tức này truyền ra ngoài, không lâu sau, người của ba nhà sẽ tìm đến cửa. Đến lúc đó khó tránh khỏi một trận chém giết máu tanh. Đường Tuấn tuy mạnh, nhưng sao có thể so được khi ba nhà cùng hợp sức! Như con kiến dưới bánh xe, chỉ chốc lát đã bị nghiền nát.  

Ba nhà lớn vì muốn giải tỏa phẫn nộ, đến khi đó ở trần tục hễ ai có quan hệ với Đường Tuấn e rằng cũng phải chịu cảnh bị tàn sát.  

Cơ thể cậu Long run rẩy, hiển nhiên cũng nghĩ đến khả năng này, trong mắt anh ta lộ vẻ kinh hãi, chỉ vào Đường Tuấn mắng: “Anh là tội nhân của cả giới võ đạo! Bản thân gây ra họa lớn, còn muốn kéo chúng tôi gánh cùng. Họ Đường kia, nếu anh thật sự can đảm, vậy thì tự mình làm tự mình chịu. Tự phế võ công, tôi đưa anh đến ba nhà kia nhận tội chịu phạt. Dùng cái chết của anh đổi lại bình yên cho giới võ đạo, cũng coi như anh chết có ý nghĩa!”  

Bốp!  

Cậu Long vừa nói xong, Đường Tuấn trở tay tát lên mặt anh ta. Cả người cậu Long bay ra ngoài, rụng mấy cái răng dáng vẻ chật vật đến cực điểm.  

Đường Tuấn liếc qua Mộc Thanh Lam, ánh mắt anh lạnh lẽo: “Chuyện này không cần cô lo. Nghe nói cô đến từ Băng Cung, vậy thì hãy trả lời tôi mấy vấn đề?”  

Gương mặt xinh đẹp của Mộc Thanh Lam nghiêm nghị, giọng nói vô cùng kiên cường: “Nằm mơ! Có bản lĩnh thì anh giết tôi đi.”  

“A! Họ Đường kia, tôi và anh không đội trời chung! Đợi lão tổ nhà tôi thức dậy từ giấc ngủ say, trần tục này sẽ vì anh mà chìm vào biển máu!” Chính vào lúc này, đột nhiên giữa trời đất vang lên âm thanh sắc bén khó nghe.  

Chỉ thấy chỗ của Vu Trấn Linh, người vốn đã bị bóp nát, hiện ra bóng người gần như trong suốt. Diện mạo của bóng người kia, chính là Vu Trấn Linh. Không chỉ có Vu Trấn Linh, thể tinh thần của hai người Vương Thanh An và Quỷ Tử cũng hiện ra.  

Dưới đòn tấn công ban nãy của Đường Tuấn, Thần Cảnh bình thường tuyệt đối sẽ chết đến không thể chết thêm được nữa. Nhưng ba người này đều là thiên tài của các môn phái thế gia, từ nhỏ đã dùng vô số bảo vật được tích lũy, thức hải tinh thần ngưng tụ đến cực điểm, đồng thời cũng ngưng tụ ra Pháp Tướng Tinh Thần, thậm chí so với thể tinh thần của ba trưởng lão Vô Tự Bối mà ban đầu Đường Tuấn gặp ở Chùa Bái Đính còn rắn chắc hơn.