*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đường Tuấn quay đầu nhìn lại, cầu thang sương mù lúc nãy đã biến mất, không còn thấy đâu nữa.
Advertisement
"Lại một tên thổ dân không có đạo giáo." Đúng lúc này, một giọng nói trêu tức vang lên bên tai Đường Tuấn, mang theo nồng đậm khinh thường cùng mỉa mai.
Đường Tuấn nhíu mày, quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, lúc này mới nhìn rõ, khoảng mấy trăm mét phía bên trái, có một đám người đang tụ tập, số lượng ước chừng hơn bốn mươi người. Hơn bốn mươi người này chia thành hai nhóm rất rõ ràng, trong đó một nhóm chính là mấy người Mục Văn Phong, Trương Tĩnh Hòa, hòa thượng câm, Trương Bách Hiển cùng Chu Xuyên. Chỉ là lúc này, mỗi người bọn họ hình như đều có thương tích, khí tức đóng chặt, sắc mặt rất khó coi.
Advertisement
Còn bên kia thì có hơn hai mươi người, quần áo mặc trên người có kiểu dáng khá cổ đại, vẻ mặt kiêu căng, từ trên cao nhìn xuống, xem thường tất cả. Mỗi người khí tức đều cực kỳ mạnh, trừ mười bảy mười tám vị Chân Khí Cảnh tông sư ra, bất ngờ là những người còn lại đều là Thần Hải Cảnh! Vừa mới lên tiếng, chính là một người trong nhóm này, một Chân Khí Cảnh hậu kỳ đại tông sư, khí tức mạnh mẽ, không kém gì Thần Cảnh!
Trên đỉnh núi cao nhất bí cảnh này, có năm người chiếm cứ năm phương hướng, ngồi xếp bằng. Khí tức của bọn họ không hề lộ ra bên ngoài một chút nào, nhưng nếu có cao thủ Thần Hải Cảnh ở đây, sẽ có thể nhìn thấy năm cột khí vô hình từ người bọn họ phóng thẳng lên trời. Mỗi một cột đều giống như đang câu thông với trời đất, mang theo uy nghiêm khiến lòng người run sợ. Ở quanh người bọn họ, không khí dường như đã ngừng lưu động.
Năm vị Thần Cảnh Thiên Nhân đang câu thông nguyên khí biển cả!
Trong đó, bốn người theo thứ tự là hậu nhân của lão tổ Vu Môn - Vu Trấn Linh, Nghịch Lân sao kim - Long thiếu, Huyền Minh Tông - Quỷ Tử, còn có Kiếm Môn - Kiếm Đài Vương Thanh An. Người cuối cùng, lại là một phụ nữ. Người này có một khuôn mặt khuynh thế khuynh thành, giống như được trời cao chiếu cố. Khí tức trong trẻo lạnh lùng như sương, như tiên tử trên cung trăng hạ xuống trần gian, đôi môi thật mỏng mím chặt, lộ ra mấy phần sắc bén cùng vô tình.
Huyền Minh Quỷ Tử phát ra một tiếng cười lạnh lẽo khó nghe giống như cú kêu đêm, cười khẩy nói:
"Long thiếu, lại có một tên thổ dân tầm thường bên các anh đến đây chịu chết kìa.”
Long thiếu ôn hòa cười một tiếng, nói:
"Bọn họ thua cũng chẳng liên quan gì. Chỉ cần tôi đánh bại các vị, vậy thì mục đích của đại hội Trảm Mã Đài này coi như là đạt được rồi.”
Vu Trấn Linh cười ha ha một tràng, nói:
"Dựa vào một mình anh thì không làm được. Cái vị Hậu Thiên Đạo Thể của các anh đâu? Tôi đã cấy lên người nhân tình của gã một luồng vu thuật, chỉ sợ là gã còn chưa biết đâu. Thật muốn nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc vật vã của gã, nhất định là rất đẹp. Ha ha ha."
"Vu Trấn Linh, cậu còn chưa biết hả. Vị Hậu Thiên Đạo Thể kia cũng là kẻ thù lớn của Long thiếu đấy." Quỷ Tử rõ ràng là đã biết ẩn tình trong đó, chậm rãi nói.
Vu Trấn Linh liếc mắt, nhìn chằm chằm vào Long thiếu, nói: "Có ý gì đây?"
Long thiếu xem thường, cười nhạt nói: