Chiến Thần Thánh Y

Chương 11




Đặt quyển sách cuối cùng lên giá sách, Đường Tuấn thoải mái duỗi lưng một cái, trên mặt nở nụ cười. Anh đã sử dụng chân khí được ba giờ rồi, bây giờ khả năng khống chế chân khí của anh được tăng cường không ít. Tất nhiên không phải chân khí trong cơ thể Đường Tuấn dồi dào đến nỗi có thể để cho anh sử dụng liên tục ba giờ mà không bị gián đoạn, dù sao trong quá trình này anh cũng có nghỉ ngơi. Hơn nữa đấy chỉ là chuyện nhỏ như khống chế quyển sách bay về giá, cũng không hao phí quá nhiều chân khí.  

Lúc Đường Tuấn đẩy xe về tầng hai của thư viện thì mấy người anh Trương đã ngồi uống trà, còn đang thảo luận xem trưa nay nên đi đến chỗ nào để ăn cơm... Khi nhìn thấy xe đẩy trống rỗng của Đường Tuấn, trên mặt mấy người họ đều hiện lên vẻ kinh ngạc. Anh Trương đứng dậy, trầm giọng nói: “Tuấn à, cậu đã đặt hết đống sách kia về chỗ cũ rồi sao?”  

Đường Tuấn nhún nhún vai, lười nhác trả lời anh ta.  

Trong mắt anh Trương lóe lên sự tức giận, vậy mà tên nhóc này lại phách lối như thế, cậu ta còn không biết bản thân giờ đã là đàn em của anh ta sao? Nếu anh ta hỏi mà ngoan ngoãn trả lời một hai câu thì có khi anh ta có thể bỏ qua cho rồi.  

“Tuấn à, mặc dù công việc trong thư viện không lớn nhưng cũng không thể làm qua loa được đâu. Cậu cũng đừng ăn bớt nguyên vật liệu, sắp xếp mấy cuốn sách lung tung rối loạn cả lên. Đến lúc đó học sinh không tìm được sách mong muốn thì mọi trách nhiệm cậu phải chịu hết đấy!” Một người phụ nữ trung niên với khuôn mặt được trát một đống son phấn thật dày nói với giọng điệu nặng nề và mỉa mai.  

Advertisement

Người phụ nữ này là người phụ trách của thư viện, ngoài anh Trương ra thì bà ta là lớn nhất, tất cả mọi người đều gọi bà ta là chị Vương.  

“Nếu không tin thì bà xuống kiểm tra đi!” Trước giờ Đường Tuấn nào đã phải chịu giọng điệu bực bội như vậy, anh đưa tay kéo một cái ghế ngồi xuống rồi tùy ý nói.  

Chị Vương nghe thấy thế vẻ mặt trở nên lạnh lẽo, sau đó chỉ vào bàn làm việc của một nam một nữ nói: “Anh Lý, cô Vương, hai người các anh đi kiểm tra một chút đi. Tôi không hy vọng lại có một người ở đây làm hỏng thanh danh của thư viện này, biết chưa?”  

Hai người kia hô “Dạ!” một tiếng rồi có chút đồng tình nhìn thoáng qua Đường Tuấn, lại dám đắc tội cả anh Trương và chị Vương, chỉ sợ về sau tên nhóc này sẽ ăn không ít quả đắng đây.  

Nụ cười trên mặt chị Vương lại càng đậm, chỉ cần hai người kia tìm ra sai sót của Đường Tuấn dù chỉ là một quyển sách thì bà ta cũng phải giáo huấn cho tên nhóc nhà họ Đường này biết thế nào là tôn trọng cấp trên.  

Bảy tám phút sau, anh Lý và cô Vương trở về, chỉ là cách hai người nhìn về phía Đường Tuấn có hơi khác lạ. Bọn họ xuống kiểm tra lại, nhưng dù có xem xét nhiều lần cũng không phát hiện ra một sai sót nào. Phải biết rằng, cho dù là những người đã quen thuộc với công việc này thì thỉnh thoảng cũng sẽ mắc phải một hai sai lầm nào đó chứ nói gì đến lượng lớn sách mà Đường Tuấn xếp vào hôm nay.  

“Thế nào?” Chị Vương trầm giọng nói.  

Lúc này anh Trương bên cạnh cũng rất nóng lòng, đã bày sẵn tư thế để răn dạy Đường Tuấn rồi.  

Hai người Anh Lý liếc nhau, cười khổ nói: “Bọn tôi đã kiểm tra qua, Đường Tuấn để xếp đúng tất cả các vị trí, không để sai một bản nào cả.”  

“Một quyển cũng không sai?” Chị Vương sửng sốt một chút, hỏi: “Không phải thằng nhóc này chỉ vừa mới nhận việc thôi sao, tại sao lại không phạm một sai lầm nào được chứ!? Còn chưa kể đến số lượng sách cậu ta chở đi lớn như thế đâu.”  

Anh Lý gật đầu, nói: “Đúng vậy, không sai lấy một quyển nào ạ.”  

Anh Trương và chị Vương nghe vậy, trong lòng lại càng tức giận nhưng cuối cùng lại không có lý do để trút ra, chỉ có thể hung tợn nhìn chằm chằm vào Đường Tuấn, hận không thể ăn anh luôn vậy.  

Đúng lúc này, một trận tiếng bước chân từ trên hành lang truyền tới.  

“Ôi, là Giáo sư Thẩm sao, ngài tới lúc nào vậy?” Anh Trương nhanh chóng nhận ra người tới là ai. Anh ta từ ghế salon đứng lên, giọng nói cũng có vẻ cung kính, nói. Những người khác nghe thấy thế cũng đồng loạt đứng dậy đón tiếp, cúi người khom lưng chào hỏi.      

Lúc này Đường Tuấn cũng nhìn thấy người tới kia, một thân trang phục cổ, mái tóc trắng bạc được chải tỉ mỉ cẩn thận, đúng là ông cụ anh gặp sáng nay.  

Hai mắt đối nhau, ông cụ thấy Đường Tuấn đang ngồi trên ghế thì trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, đẩy đám người chắn phía trước ra, bước thấp bước cao nhanh chóng đi đến trước mặt Đường Tuấn, trong giọng điệu tự nhiên lộ ra vẻ cung kính, nói: “Không ngờ tới còn có thể gặp lại anh bạn nhỏ ở đây, đúng là duyên phận!”  

Đường Tuấn cười nhạt một tiếng, anh làm việc trong thư viện này, muốn không đụng mặt nhau cũng là một chuyện khó khăn.  

Mấy người anh Trương cũng kịp phản ứng lại, khẽ nhếch khóe miệng, trong mắt đầy vẻ không dám tin. Thời gian trôi qua còn chưa hết nửa ngày mà tên nhóc này đã tạo được mối quan hệ với Giáo sư Thẩm rồi sao?  

“Giáo sư Thẩm, ngài đây là?” Chị Vương lên tiếng hỏi.  

Lúc này Giáo sư Thẩm được gặp lại Đường Tuấn nên rất cao hứng, vuốt chòm râu bạc trắng, nói: “Sáng nay tôi cùng với cậu nhóc này có thảo luận một số vấn đề của y học cổ truyền, trò chuyện rất vui vẻ. Kiến thức của cậu ta thật đáng để tôi phải cảm thấy xấu hổ.”  

Mấy người nghe thấy thế thì giật mình. Bọn họ biết rất rõ công việc và địa vị của Giáo sư Thẩm sau khi nghỉ hưu ở trường Đại học, ông chính là một thầy thuốc nổi tiếng, đến cả mấy học trưởng trong trường học nhìn thấy ông đều phải chào một tiếng “Giáo sư!”. Vậy mà bây giờ ông ấy lại nói ông cùng với tên họ Đường đến công việc còn phải nhờ người giới thiệu cho này bàn luận về y học cổ truyền sao? Hơn nữa còn rất vui vẻ? Chuyện này thật không thể tin được.  

Giáo sư Thẩm cũng không giải thích gì thêm, hỏi tiếp: “Cậu thanh niên này, không biết cậu học ở học viện nào thế?”  

Lúc này trong đầu ông cụ cũng đã tính toán tốt, mặc kệ người trẻ tuổi này đang học ở nơi nào thì ông cũng phải dùng mọi cách đào anh về Học viện Y. Đây chính là cậu thanh niên với khả năng châm cứu “Thiên Nữ Tán Hoa” thiên tài đấy! Ông còn đang suy nghĩ làm sao để kết thân với anh rồi nhờ anh xem bệnh cho cháu gái của ông...   

Đường Tuấn lắc đầu nói: “Giáo sư Thẩm, tôi tên là Đường Tuấn, tôi không phải là sinh viên Đại học thành phố Vinh mà là nhân viên quản lý thư viện ở đây.”  

Giáo sư Thẩm nghe được Đường Tuấn gọi ông là “giáo sư” thì da mặt ửng đỏ. Bởi vì đứng trước mặt cậu thanh niên này, ông cũng không dám tự nhận mình là “giáo sư” nữa, làm ông rất xấu hổ. Nhưng khi nghe đến câu sau của Đường Tuấn, sắc mặt của ông biến đổi, chỉ tay vào mấy người anh Trương, khiển trách nói: “Các người đang làm gì vậy? Tại sao Đường Tuấn giỏi như thế lại để cho cậu ấy đi làm quản lý thư viện mấy người chứ?”  

Chỉ cần tin tức Đường Tuấn có thể châm cứu Thiên Nữ Tán Hoa thành công thôi cũng đủ để kéo bao nhiêu người hành nghề y học cổ truyền đến rồi. Nhưng một nhân tài như vậy lại đi làm một quản lý thư viện không có chút tiền đồ tương lai nào cả? Việc này làm sao Giáo sư Thẩm không tức giận cho được. Trong suy nghĩ của ông, nhất định là mấy người anh Trương này cố tình đè ép sự tài hoa của Đường Tuấn xuống, nếu không phải hôm nay ông trùng hợp gặp được thì chỉ sợ đã bỏ qua một viên ngọc thô chôn chân một đời trong cái thư viện này.  

Mấy người anh Trương với chị Vương đều câm như hến, trong lòng có khổ mà không dám nói. Không phải bọn họ muốn nhận anh vào nơi này làm việc, căn bản đây là người mà nhà họ Lý giới thiệu cho nên mới... Nhưng những lời này bọn họ cũng không dám nói. Dù là nhà họ Lý hay là Giáo sư Thẩm, ai bọn họ cũng không thể đắc tội được.  

Bọn hắn lặng lẽ nhìn về phía Đường Tuấn, thực sự nghĩ mãi mà không ra, tại sao một thằng nhóc thối ở trong mắt bọn họ lại được Giáo sư Thẩm coi trọng như vậy. Vì từ trước đến nay, dù Giáo sư Thẩm không dạy ở trường Đại học nữa nhưng vẫn đặt kiến thức và nghiên cứu lên hàng đầu.  

Giáo sư Thẩm tức giận đến sợi râu cũng không ngừng run rẩy, chờ giáo huấn mấy người anh Trương xong, ông mới quay người, vẻ mặt ôn hòa hơn rất nhiều, nói: “Cậu thanh niên này, cậu đừng làm ở đây nữa, đi theo tôi vào học viện học tập đi, tôi sẽ bảo trường làm cho anh một giấy báo trúng tuyển đặc biệt, sẽ có thư giới thiệu trực tiếp của giáo sư.”  

Mấy người anh Trương nghe thế thì giật mình, ánh mắt nhìn vào Đường Tuấn lại tràn đầy sự hâm mộ, bọn họ hận không thể thay Đường Tuấn đồng ý ngay lập tức. Địa vị của sinh viên và nhà giáo Đại học thành phố Vinh này cao hơn bọn họ rất nhiều lần, xem ra tên nhóc này đúng là giẫm phải vận cứt chó mà.  

Đường Tuấn nghe vậy, lại là lắc đầu, nói: “Tạm thời tôi chưa có dự định nào khác.”  

Ánh mắt của anh đảo qua mấy người anh Trương, một câu hai ý nghĩa địa nói: “Hơn nữa tôi còn cảm thấy công việc bây giờ cũng rất thích hợp với tôi.”  

Bọn anh Trương bị dọa đến nói không ra lời, thằng nhóc này đúng là ngu ngốc, vậy mà lại không chớp lấy cơ hội này. Chỉ là nhìn vào mắt Đường Tuấn, trong lòng bọn họ đột nhiên lại xuất hiện dự cảm không tốt.  

Giáo sư Thẩm cũng sửng sốt một chút, nhưng dù sao ông cũng không phải người bình thường, cho nên rất nhanh đã tỉnh táo lại, nói: “Nếu đã vậy thì phụ thuộc vào ý kiến của anh đi. Nhưng bất cứ khi nào anh muốn đổi công việc thì cứ liên hệ với tôi. Trước giờ tôi đều rất quý người tài, tôi sẽ không để một nhân tài như anh bị lãng phí đâu.”  

Đường Tuấn cười đồng ý.  

Giáo sư Thẩm nói tiếp: “Không biết bây giờ anh có rảnh hay không? Tôi có chút chuyện phiền đến anh...”  

Đường Tuấn nói: “Mặc dù tôi rất muốn giúp giáo sư nhưng bây giờ còn chưa tới thời gian tan làm, chủ nhiệm Trương của tôi sẽ trừ tiền lương đó.”  

Lần này không cần Giáo sư Thẩm lên tiếng, anh Trương đã kịp phản ứng lại, nói: “Tuấn à, cậu cứ đi với Giáo sư Thẩm đi, ở đây có mấy người chúng tôi là được rồi.”  

Đường Tuấn cười lạnh nói: “Vậy tiền lương của tôi thì sao?”  

“Không sao không sao. Tiền lương vẫn sẽ được gửi đầy đủ mà.” Anh Trương vội vàng nói, đã lúc nào rồi làm sao anh ta trừ tiền lương Đường Tuấn được chứ!? Thế lực nhà họ Tề lớn như vậy cũng không thể nhúng tay vào chuyện của đại học thành phố Vinh được. Nhưng Giáo sư Thẩm lại là một trường hợp khác, một câu nói cũng có thể quyết định xong việc của bọn họ. Không cần cân nhắc cũng biết nên giữ hay trừ rồi.   

Giáo sư Thẩm hừ lạnh một tiếng, nhìn mấy người anh Trương bằng ánh mắt không có thiện ý. Xem ra cậu nhóc này ở đây cũng đã chịu không ít thiệt thòi...   

“Ha ha.” Giáo sư Thẩm nhìn thoáng qua anh Trương, làm cho trong lòng bọn họ  run lên.  

“Nếu đã như vậy thì chúng ta đi thôi.” Đường Tuấn lười nhác nhìn lướt qua mấy người kia rồi nói.    

Giáo sư Thẩm khẽ gật đầu, đưa theo Đường Tuấn đi ra ngoài. Chỉ để lại mấy người đang trợn mắt há hốc mồm ở đằng sau.