Chiến Thần Thánh Y

Chương 1092




“Thầy đã đánh giá thấp Vu Huyết. Uy lực của thiên nhân quả nhiên lợi hại.” Sơn Hạ Chu Tài lộ ra vẻ hối hận, liếc mắt nhìn chằm chằm Ma Sinh Long Nhật, nói: “Trước khi bước chân vào thần, không cho phép ra khỏi nước Yên một bước!”   

Advertisement

Lão tự nhận đã rất cẩn thận, ngoại trừ bắt tay lúc bắt tay kia, hai người không còn bất cứ tiếp xúc gì. Có lẽ đến lúc sắp chết, lão mới tỉnh ngộ ra, trong lần bắt tay đó, Vu Huyết đã ra tay rồi. Chỉ là chân khí ngấm ngầm ẩn giấu, lúc này mới bộc phát, trực tiếp lấy mạng lão. Thủ đoạn của thiên nhân thủ đoạn, kinh khủng như vậy!  

Nói xong, hai mắt y thánh nước Yên này nhắm lại, tắt thở.   

Advertisement

“Thầy!” Ma Sinh Long Nhật đau khổ hô lên.  

Một ngày này, y thánh nước Yên vĩnh biệt cõi đời, hưởng thọ chín mươi ba tuổi! Tất cả giới y đạo nước Yên đều khoác đồ trắng! Vô số người bệnh từng nhận ân huệ của lão đều khóc rống!  

Đường Tuấn nhìn tờ báo trong tay, trên tờ báo chính là tin tức Sơn Hạ Chu Tài qua đời. Giới y đạo nước Yên chấn động bất an, vô số người nổi tiếng quyền quý nhao nhao tới cửa thương tiếc.  

Khép tờ báo cầm trong tay lại, Sơn Hạ Chu Tài đột nhiên tử vong, khiến Đường Tuấn có chút đau buồn. Dù sao anh học được cách xoa bóp Xuân Phong từ trong tay lão, xem như là nửa người thầy. Anh như chợt nhớ tới điều gì, hỏi: “Liễu Đàm Liên thế nào rồi?”  

Hạ Văn Thanh cau mày, nói: “Thương thế bộc phát, đột nhiên bùng nổ. Nghe nói nhà họ Liễu không ai có ý muốn đưa cô ấy về nước, cuối cùng là Lý Hùng Cường sai người đưa về.”  

Đường Tuấn không có cảm thấy bất ngờ gì cả, cho dù Sơn Hạ Chu Tài đã chết, Liễu Đàm Liên há có thể còn sống được.  

Đường Tuấn vuốt mi tâm, trong lòng dần bị lãnh ý lấp đầy. Sơn Hạ Chu Tài và Liễu Đàm Liên mặc dù đều bị thương rất nặng, nhưng không đến nỗi chết nhanh như vậy, trong đó tất nhiên có một số chuyện không muốn ai biết. Anh thậm chí nghi ngờ có phải là thiên nhân trong miệng Lý Hùng Cường tới nước Việt Nam rồi không!   

“Ngày mai tôi sẽ lên đường đi tới Trảm Mã Đài.” Ánh mắt Đường Tuấn nhìn về phía phía Bắc Giang.   

Bây giờ các thế gia và tông môn ẩn thế, Vu Môn còn có rất nhiều cường giả trẻ của Nghịch Luân đều tề tụ ở Trảm Mã Đài, cậu Long càng muốn lấy lực lượng một mình áp đảo vô số thiên kiêu, vì nước Việt Nam đánh ra một mảnh thái bình. Cậu Long từng phái người tới giết cậu ta, Tuyết Hồng Thảo Đường và Vu Môn có thù với cậu ta, trận này tề tụ thiên kiêu, cậu ta dù thế nào đều phải tham gia, nếu không đều cậu ta sẽ bị xem là đối tượng dễ ức hiếp.   

“Không biết bên cụ Ngô đó ra sao rồi nữa?” Đường Tuấn bỗng nhiên thầm nghĩ.   

Sau khi quay về từ thôn Thanh Thủy, anh lo có người sẽ ra tay với Mộ Dung Lan, mà trước đây anh để Yến Đình Khôi bên cạnh Mộ Dung Lan cũng không thể dựa vào, cho nên đã phái đi thần hải cảnh Ngô Trí Khải này. Mấy ngày nay, anh bận rộn chuyện đại hội giao lưu và chuyện của nhà họ Lý, không rảnh bận tâm, bây giờ nhớ tới, mới phát hiện được chuyện dường như có thay đổi, trong lòng lại xuất hiện dự cảm bất thường.    

Anh gọi điện thoại cho Mộ Dung Lan, Mộ Dung Lan không nhận.  

Rồi anh gọi điện thoại đến nhà họ Mộ Dung, gọi cho ông cụ Mộ Dung.   

“Tiểu Lan đã xảy ra chuyện.” Lúc nghe thấy giọng của Đường Tuấn, giọng ông cụ Mộ Dung run rẩy nói.   

“Chuyện gì đã xảy ra?” Đường Tuấn trầm giọng nói.  

Ông cụ Mộ Dung cách điện thoại cũng có thể cảm nhận được lửa giận bị Đường Tuấn đè nén trong lời nói, mau chóng nói rõ mọi chuyện.