*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hôm nay anh cảm nhận khí tức của Sơn Hạ Chu Tài ở khoảng cách gần, chồng ghép với luồng khí tức đã xuất hiện bên ngoài Hiệp hội Y học cổ truyền vào hai ngày trước, khiến anh xác định được thân phận của đối phương. Tuy rằng Sơn Hạ Chu Tài đã già lụm khụm, lúc nào cũng có thể tắt thở, nhưng khí tức của lão lại vô cùng mạnh mẽ, đã tiến vào cảnh giới thần hải. Còn y thuật, có lẽ đã tiến vào thần cảnh, không hổ là hai chữ ‘y thánh’.
Advertisement
Sơn Hạ Chu Tài cười nhạt, nói: “nước Việt Nam quả nhiên là xuất hiện lớp lớp nhân tài, đệ tử tôi thua cũng không oan.”
Đột nhiên, lão nhíu mày một cái, giữa hai lông mày lộ ra đôi chút sát khí, nói: “Đáng tiếc, cậu không nên giết Tá Đằng Quân Anh. Cậu ta là truyền nhân của Kiếm Thánh nước Yên tôi, là ngôi sao mới trong giới võ đạo. Võ đạo của lão già này khó coi, hôm nay chỉ có thể dùng y thuật trong tay đến tìm cậu để đòi lại công bằng.”
Advertisement
Đường Tuấn dí dỏm cười một tiếng, nói: “Là không công bằng. Anh ta muốn giết tôi, tôi liền giết anh ta. Chỉ đơn giản thế thôi. Cụ cứ việc ra tay hết sức, tôi cũng rất muốn biết một chút về thủ đoạn của ‘y thánh’.”
“Thú vị thú vị.” Sơn Hạ Chu Tài cười ngược lại: “Tuổi tác của cậu tuy nhỏ, nhưng sự kiêu ngạo cả người chẳng thua gì ông nội của cậu. Năm đó ông nội của cậu vượt biển đến nước Yên, cũng từng hẹn đấu một trận y thuật với tôi.”
Nghe đến đây, tim của đám người Vương Trọng Quang lập tức dâng lên cổ họng, không nhịn được hỏi: “Kết quả thế nào?”
Đường Tuấn cũng hơi biến sắc, anh không ngờ ông nội của mình lại từng so tài y thuật với Sơn Hạ Chu Tài.
Sơn Hạ Chu Tài ngạo nghễ cười, nói: “Ông ta thua. Từ đó về sau, cái gọi là ‘thần y’ Trung y của nước Việt Nam đều không lọt vào mắt tôi. Ngày nào tôi còn, y thuật nước Yên sẽ không thua gì nước Việt Nam.”
Sắc mặt đám người Vương Trọng Quang trở nên khó coi, những lời này rõ ràng không coi để ý đến bọn họ. Nhưng bọn họ không thể nào phản bác, bởi vì điều đối phương nói quả thực là sự thật.”
“Phong thái của ‘y thánh’ Sơn Hạ quả nhiên không hề thua kém năm đó.” Chính vào lúc này, một giọng nói đột nhiên chen vào.
Lý Hùng Cường mặc trên người bộ âu phục thường được đặt may riêng, khí phách tiêu sái bước đến đây. Kim Đông Thành và Liễu Đàm Liên đi theo sau anh ta.
“Nước Việt Nam có câu, thời không có anh hùng thì cả thằng hầu cũng có thể thành danh.” Lý Hùng Cường lia mắt nhìn Đường Tuấn một cái, dí dỏm nói: “Tuy rằng y thuật cổ xưa bắt nguồn từ nước Việt Nam, nhưng qua nhiều năm như thế, y thuật của hai nước chúng tôi đã không còn thua kém nước Việt Nam từ lâu, thậm chí còn vượt xa nữa là. Hội trưởng Đường trẻ tuổi như vậy, có thể gánh nổi y đạo chăng?”
Dường như anh ta đã quên mất dáng vẻ nhếch nhác trước mặt Đường Tuấn mấy ngày trước, lại khôi phục thành dáng vẻ kiêu ngạo cao cao tại thượng đó. Mà sau lưng anh ta cũng có rất nhiều nhà giàu quyền quý của Hưng Nguyên, cũng đều mang vẻ mặt dí dỏm.
Hai đại diện của nước ngoài lại nhận được sự ủng hộ của đám người nước Việt Nam. Mà sau lưng Đường Tuấn, ngoài những người bạn cùng chí hướng và trưởng bối ra, lại không có bất kỳ người nước Việt Nam nào, trông vô cùng cô đơn.
“Nghe nói mấy ngày nay ngài Đường đến Hưng Nguyên khám bệnh từ thiện mấy lần, chữa trị cho không ít người bệnh. Đáng tiếc là đám người đó lại không có tí can đảm nào đứng ra ủng hộ anh, đến cả tôi cũng cảm thấy không đáng thay anh.” Lý Hùng Cường nói với giọng mỉa mai.
Mặt mày đám người Hạ Văn Thanh lập tức xanh mét, siết chặt nắm đấm.