Chiến Thần Thánh Y

Chương 1070




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Anh ta ngoảnh lại nhìn, chỉ thấy trên thanh kiếm trơn bóng như gương trong tay Tá Đằng Quân Anh xuất hiện một cái lỗ nhỏ. Cùng lúc đó, ở sau kiếm, ngay giữa đôi lông mày của Tá Đằng Quân Anh, từ cái lỗ nhỏ chảy ra một giọt máu.  

Hai cái lỗ nhỏ có kích thước y hệt cây kim mà Đường Tuấn bắn ra lúc nãy!  

Cây ngân châm kia không chỉ xuyên qua kiếm mà còn thuận thế xuyên qua giữa trán Tá Đằng Quân Anh, khiến anh ta chết ngay tại chỗ!  

Trước đó Tá Đằng Quân Anh còn cười nhạo cây ngân châm kia mỏng manh yếu ớt, nhưng ngay sau đó lại bị ngân châm bắn chết, đúng là trò cười.  

"Anh, không ngờ anh lại dám giết Tá Đằng tiên sinh! Anh có biết anh ta là ai không? Anh ta là đệ tử duy nhất của Kiếm Nhất Sakai của nước Yên đấy, là truyền nhân của ông ấy! Anh nhất định phải chết!" Lý Hùng Cường điên cuồng hét lên.  

"Sao cơ?" Đường Tuấn không nhịn được cau mày, một luồng lực mạnh bạo bất chợt giáng xuống người Lý Hùng Cường.  

Lý Hùng Cường kêu lên rồi lập tức quỳ khuỵu xuống.  

Choang.  

Đúng lúc Đường Tuấn chuẩn bị ra tay giết người thì có tiếng đổ vỡ truyền đến từ ngoài hành lang. Kim Đông Thành xuất hiện.  

"Kim Đông Thành, giết anh ta cho tôi! Anh ta đã giết Tá Đằng Quân Anh, đáng chết!" Lý Hùng Cường vạn phần uất ức nói. Thân là cậu cả của nhà họ Lý, anh ta chưa từng quỳ trước mặt ai, đây chính là nỗi nhục lớn nhất trong đời anh ta. Nếu chuyện này truyền đến tai nhà họ Lý thì nhà họ Lý sẽ mất hết mặt mũi!  

"Anh cũng muốn ra tay sao?" Đường Tuấn lạnh nhạt lên tiếng.  

Kim Đông Thành run lên, sau đó quỳ xuống dưới ánh mắt vô cùng khiếp sợ của Lý Hùng Cường, nói bằng giọng rất cung kính: "Kim Đông Thành Hàn Quốc bái kiến thiên nhân Đường!"  

"Kim Đông Thành, ông đang làm gì thế? Thiên nhân Đường gì chứ? Ông mau giết anh ta đi, rửa nhục cho nhà họ Lý!" Lý Hùng Cường kêu gào điên cuồng, trong hốc mắt hằn lên tia máu, giống như thú hoang phát rồ vậy.  

Kim Đông Thành liếc mắt nhìn Lý Hùng Cường đầy thâm sâu, nói: "Cậu cả, người ở trước mặt này chính là thiên nhân Đường. Thiên nhân Đường của võ đạo Tô Giang, nếu thầy của tôi có ở đây thì cũng phải gọi anh ấy một tiếng tiền bối. Xin cậu cẩn trọng lời nói." Thầy của anh ta là Thôi Phong Hách, võ thần Hàn Quốc, nhưng vẫn chưa tiến vào cảnh giới Thiên Nhân, đúng là vẫn phải gọi Đường Tuấn một tiếng "tiền bối".  

Lý Hùng Cường nghe vậy, đầu óc gần như trống rỗng.  

Anh ta đứng trước mặt Đường Tuấn, không dám tin tên này thế mà lại là thiên nhân Thần Cảnh!  

"Không thể nào!" Lý Hùng Cường lẩm bẩm, nhưng trong lòng cũng đã tin đây là sự thật. Kim Đông Thành làm việc rất đáng tin cậy, nếu anh ta đã nói Đường Tuấn là thiên nhân, vậy thì chắc chắn không sai.  

Đường Tuấn nhìn Kim Đông Thành, hạ thấp giọng: "Anh nhận ra tôi?"  

Kim Đông Thành cúi đầu, cung kính nói: "Tôi cũng chỉ mới biết thân phận của thiên nhân. Lúc trước có mạo phạm đến thiên nhân, mong thiên nhân thứ tội." Từ nhỏ anh ta đã đi theo thầy mình, hiểu rất rõ uy phong của thiên nhân Thần Cảnh, đó là sự tồn tại mà ngay cả thầy của anh ta cũng phải tôn trọng.  

"Ừ." Đường Tuấn nói nhỏ.