*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi cửa thang máy mở ra, một nhóm người xuất hiện trước mặt mọi người.
Advertisement
Người đứng đầu là một người đàn ông và một người phụ nữ.
Người đàn ông hào hoa tuấn tú, khóe miệng khẽ nở nụ cười khiến người ta có một cảm giác hơi ngạo nghễ phóng túng.
Advertisement
Người phụ nữ có vẻ ngoài tuyệt đẹp, phong thái tao nhã điềm đạm. Khi cô ấy xuất hiện thì như hoa mẫu đơn mọc lên trong biển hoa, là một đóa hoa thơm cỏ lạ tươi đẹp. Những cô gái khác đêm nay cũng cố ý ăn mặc đẹp nhưng trước mặt cô ấy chỉ như ánh sáng đom đóm so với ánh trăng mà thôi, lập tức lu mờ trước cô ấy.
Lý Hùng Cường người có khả năng nhất trở thành người thừa kế của Tập đoàn Đại Hùng nhà họ Lý.
Nữ doanh nhân Hoàng Phủ Ngọc của Tập đoàn Yên Hòa.
Ngay khi cả hai vừa xuất hiện, xứng đôi vừa lứa, trai tài gái sắc đã ngay lập tức cướp đi tất cả hào quang của mọi người trong hội trường.
Đồng Hạ Thảo và Vương Ngọc Hà nhìn hai người bọn họ, thất thần đứng sững sờ tại chỗ. Tuy rằng họ đều là những nữ diễn viên hàng đầu trong nước, có giá trị cao và được nhiều cậu ấm con nhà đại gia vây quanh o bế nhưng trước Hoàng Phủ Ngọc, họ không tìm thấy một chút lợi thế nào mà đã bị đánh bại về mọi mặt.
Nhiều phóng viên đứng đợi ở bên cạnh sau một phút sửng sốt đã vội vàng chụp ảnh. Hoàng Phủ Ngọc và Lý Hùng Cường nắm tay nhau cùng xuất hiện trong một buổi tiệc rượu, đây là một tin tức quan trọng, chỉ cần vừa đăng sẽ trở thành tiêu đề. Dù sao thì khoảng thời gian trước đã loáng thoáng có tin đồn là họ đã đính hôn rồi.
Dưới ánh sáng của ánh đèn flash, Lý Hùng Cường lặng lẽ tiến lại gần Hoàng Phủ Ngọc, khiến hai người có vẻ thân thiết hơn. Hoàng Phủ Ngọc khẽ cau mày, trong mắt lộ ra vẻ chán ghét nhưng cũng không dời đi chỗ khác.
“Thật không ngờ, tin đồn lại là sự thật. Hoàng Phủ Ngọc, bà hoàng của Anh Thương sắp gả cho Lý Hùng Cường.” Thẩm Linh Linh đứng bên cạnh tấm tắc khen: “Nhưng cũng chỉ có Lý Hùng Cường mới có thể sánh được với cô ấy.”
Cô ta vừa nói vừa lơ đãng nhìn về phía Đường Tuấn. Hơn nửa năm trước, Đường Tuấn đã làm ầm ĩ trong bữa tiệc mừng thọ của ông cụ nhà Hoàng Phủ trên núi Thượng Vân ở Hà Nội. Tuy rằng phần lớn tin tức đã bị phong tỏa, nhưng dựa vào thân phận là con gái của Thẩm Nhất Nam mà cô ta vẫn biết được một ít. Mặc dù không đầy đủ nhưng cô ta cũng có thể đoán được chắc chắn Đường Tuấn có quan hệ không bình thường với Hoàng Phủ Ngọc. Mập mờ? Hay là yêu thầm?
Dù thế nào thì Thẩm Linh Linh cũng không quan tâm, thậm chí còn lười để nghĩ về nó.
“Cho dù sau lưng anh có nhân vật tầm cỡ chống đỡ, cho dù anh mạnh hơn Vương Niên Khải gấp bội nhưng quyền thế vẫn là quyền thế. Hiện giờ trong tay Lý Hùng Cường vừa có tiền vừa có quyền, đó chính là sự thật. Còn anh thì có gì chứ? Một Hiệp hội Y học cổ truyền sao? Hay là Tập đoàn Thiên Thanh vừa mới khởi nghiệp chưa được bao lâu kia?” Trong lòng Thẩm Linh Linh nói một cách đầy hùng hồn.
Cô ta nhìn thấy trong mắt Đường Tuấn có vẻ thất thần thì mềm lòng, không chịu được bèn nhắc nhở: “Cô ta là tiên nữ ở trên chín tầng mây, không phải người phàm trần như anh có thể với tới được. Đừng nên có những suy nghĩ không nên có đó nữa, tránh gây rắc rối cho bản thân.”
Dường như Đường Tuấn không hề nghe thấy mà chỉ nhìn Hoàng Phủ Ngọc.