*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Khốn nạn!” Tiêu Hoàng ở đầu bên kia mắng tới tấp: "Mày muốn chết thì cũng đừng liên lụy tới tao. Tao ra lệnh cho mày lập tức xin lỗi hội trưởng, nếu không sau này đừng gọi tao là anh họ nữa.”
Advertisement
“Nhưng… Nhưng mà.” Tiêu Bân nghệt ra.
Advertisement
Tiêu Hoàng thở dài, nói: “Chuyện này dừng ở đây. Sự việc ở thôn Thanh Thuỷ đã được điều tra rõ ràng, là do Trang Minh Mẫn lạm quyền cố ý bẻ cong sự thật, hội trưởng Đường chỉ là người chịu tội thay thôi. Công đầu của vụ án thôn Thanh Thuỷ thuộc về hội trưởng Đường đấy.”
“Sao có thể như vậy được?” Tiêu Bân không thể tin nổi.
Dù anh ta không tận mắt nhìn thấy nhưng cũng biết vụ án thôn Thanh Thuỷ rất nghiêm trọng chắc chắn rất khó dàn xếp, huống chi mới chỉ mấy ngày ngắn ngủi.
“Là nhà Hoàng Phủ ở Hà Nội.” Giọng Tiêu Hoàng run nhè nhẹ: "Người phụ nữ nhà Hoàng Phủ kia đúng là điên rồi! Cô ta lại có thể bỏ ra số tiền hàng trăm triệu và dùng mạng lưới quan hệ khổng lồ mời tới hơn mười chuyên gia nghiên cứu khoa học trên toàn thế giới về, còn lợi dụng tài nguyên của nhà Hoàng Phủ mang thi thể từ trong Nghịch Luân ra khám nghiệm tử thi. Trải qua ba ngày ba đêm nghiên cứu cuối cùng đã chứng minh được sáu trăm người dân ở thôn Thanh Thuỷ là bị một loại trùng có độc tính cực mạnh ký sinh, chứ không phải là virus như lời Trang Minh Mẫn nói. Mẹ nó, Trang Minh Mẫn đúng là bị điên, lần này suýt nữa đã bị ông ta kéo xuống nước rồi.”
Tiêu Hoàng lớn tiếng mắng chửi, có thể thấy anh ta đang tức giận đến mức nào. Lại nói tiếp, Đường Tuấn có thể chứng minh bản thân trong sạch, đối với anh ta mà nói ngược lại là chuyện tốt. Nếu không sự kiện thôn Thanh Thuỷ nghiêm trọng đến vậy mà anh ta còn là một nửa người tham gia nữa, chắc chắn không giữ nổi cái ghế dưới mông. Nhưng bây giờ chứng minh được Đường Tuấn trong sạch thì chẳng những không bị mất chức mà còn có thể được thăng chức nữa, trong lòng anh ta thậm chí còn có hơi biết ơn Đường Tuấn.
Tiêu Bân nghe vậy trong lòng run rẩy, rốt cuộc Đường Tuấn này là ai mà lại có thể khiến nhà Hoàng Phủ tốn công sức bảo vệ như vậy? Chẳng lẽ là con rể nhà Hoàng Phủ? Phải biết rằng, từ lúc sự kiện thôn Thanh Thuỷ xảy ra đến nay còn chưa đến sáu ngày, nếu muốn trong thời gian ngắn như vậy làm ra nhiều việc như vậy thì quan hệ và số tiền bỏ ra có thể nói là khổng lồ, đủ làm rung chuyển nhà Hoàng Phủ. Mà làm tất cả những việc đó đều là để chứng minh một người trong sạch.
“Lập tức xin lỗi cậu Đường ngay! Nếu không mày không cần về nữa. Hai ngày nữa tao sẽ tự mình đến hỏi thăm cậu Đường, mày đừng có gây chuyện cho tao nữa đấy.” Tiêu Hoàng ném lại hai câu xong thì cúp máy.
Tiêu Bân nghe âm thanh “tút tút” trong điện thoại vang lên mà đờ cả người, trên gương mặt Tiêu Bân hiện lên sự mờ mịt, không biết phải làm thế nào.
“Thế nào rồi?” Đường Tuấn lạnh lùng hỏi. Đường Tuấn thở dài trong lòng, trước khi trở về anh đã biết những chuyện Hoàng Phủ Ngọc làm, lần này thiếu cô ta một món nợ lớn đến nổi anh không biết làm thế nào trả lại.
Tiêu Bân nghe thấy như bị sét đánh, cả người run lên sau đó bỗng ‘phịch’ một tiếng quỳ xuống, liên tục xin tha: “Hội trưởng, tôi sai rồi. Cầu xin cậu tha cho tôi đi.”
Tiêu Bân vừa nói vừa ôm lấy đùi Đường Tuấn, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, trông rất đáng thương.
Đường Tuấn chán ghét liếc Tiêu Bân, đá anh ta văng ra, nói: “Anh đã không còn là người Hiệp hội Y học cổ truyền chúng tôi nữa. Bàn giao hết công việc là có thể đi.”
Khi nghe vậy, vẻ mặt Tiêu Bân giống như nghe tin cha mẹ chết vậy.