*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên khuôn mặt thanh tú nhợt nhạt lộ ra vẻ do dự, lẳng lặng nhìn về phía Đường Tuấn.
Đường Tuấn cười nói: “Cô về với ông ta đi.”
Advertisement
Lúc này Lục Tiểu Uyên mới gật đầu đồng ý.
Chờ sau khi đám người Tiêu Hoàng và Chung Lâm rời khỏi. Hai người là Lư Thế Giang và Vương Trọng Quang không nhịn được hỏi: “Đường Tuấn, cậu không sao chứ? Trạng thái của cậu hình như có chút không ổn.”
Advertisement
Ngô Trí Khải nhíu mày, muốn nói lại thôi.
Lư Thế Giang và Vương Trọng Quang chỉ là cảnh giới chân khí, đến cả bọn họ cũng có thể nhận ra Đường Tuấn có vấn đề, có thể thấy vào lúc này, trạng thái của Đường Tuấn kém đến nhường nào.
Đường Tuấn lắc đầu, vẫn nhìn vào đống cánh tay bị đứt đầy thảm bại tạo thành bãi Tu La trước mặt, nhẹ giọng nói: “Không sao, ông Ngô, phiền ông dẫn bọn họ về trước nhé.”
Hai người Vương, Lư muốn hỏi thêm nhưng bị Ngô Trí Khải dùng ánh mắt cản lại.
“Cậu tự mình cẩn thận đấy.” Ngô Trí Khải nhắc nhở.
Trong lòng ông ta có một loại dự cảm, dường như chuyện ở thôn Thanh Thuỷ vẫn chưa kết thúc.
Ngô Trí Khải đã nhanh chóng dẫn hai người Vương, Lư rời khỏi, chỉ chừa lại Đường Tuấn cùng với bãi địa ngục Tu La trước mặt.
“Giết người trong một ý nghĩ, cứu người trong một ý nghĩ.” Một lúc lâu sau, Đường Tuấn thở dài, lẩm bẩm với chính mình.
Ầm.
Núi thi thể của gần sáu trăm người tạo thành đột nhiên phực cháy, ngọn lửa cháy hừng hực, tự bành trướng mà chẳng cần đến gió, trong chớp mắt đã lập tức lan ra, cuốn phanh mọi vết máu tanh tưởi. Dòng suối từ máu và dịch bị bốc hơi thành sương máu, vô số đoạn tay chân đứt lìa bị thiêu rụi, điều quỷ dị chính là, ngọn lửa tựa như bị một cái lồng vô hình kiểm soát ở một phạm vi nào đó nên không hề lan ra bên ngoài thôn Thanh Thuỷ.
Trận lửa thiêu kéo dài hai ngày hai đêm, cuối cùng, thôn Thanh Thuỷ biết mất không dấu vết, chỉ sót lại di chỉ của một địa phương bị thiêu rụi. Không biết có phải do nơi đây là vùng hoang vu không, tuy rằng ánh lửa trong trận hoả hoạn rực sáng cả bầu trời đêm, nhưng lại chẳng có ai đến cứu hoả.
Mà trong suốt hai ngày này, hành vi của Đường Tuấn ở thôn Thanh Thuỷ đã bị truyền ra. Những đoạn thu hình bởi mấy người học trò dưới trướng Trang Minh Mẫn đã trở thành chứng cứ có hiệu lực nhất, được nộp lên trên đầu tiên. Bởi vì tính nghiêm trọng của chuyện này, Chung Lâm đã bảo họ giữ mồm, không cho phép lưu truyền và phát tán tin tức lên mạng xã hội. Nhưng chuyện này vẫn thông qua vài ngõ bí mật mà bị rất nhiều người biết đến.
Trong đàn tràng của Cổ Hồng Lĩnh.
Ầm.
Một bóng người bị đánh bay ra ngoài, cơ thể như một con diều giấy bị đứt dây mà rơi xuống đất, liên tục ói máu.
Người này chính là Mục Văn Phong của Cổ Hồng Lĩnh, anh ta đã tiến vào Thần Hải vào mấy tháng trước.
Đối diện với anh ta là một người đàn ông trẻ tuổi có diện mạo tuấn tú, mắt sáng như sao, toát ra một vẻ tà mị. Người đàn ông trẻ tuổi chắp một tay sau lưng, một tay đặt trước người, khoé miệng nhếch lên một nụ cười khinh thường.
Anh ta chỉ dùng một tay đã đánh bại được Mục Văn Phong!
“Quá yếu. Đây chính là thiên tài mà mấy người gọi đó sao? Không chịu nổi một đòn.” Người đàn ông trẻ tuổi khinh thường nói.