*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trùng Nhất nhanh chóng cảm nhận được xung quanh cơ thể như biến thành một tấm sắt vô cùng cứng rắn, mà vào lúc này, tấm sắt đang liên tục áp sát.
Ầm! Ầm! Ầm!
Advertisement
Từng con vu trùng nổ tung, liên tục vang lên như tiếng pháo dây.
Advertisement
Đến cuối cùng, Trùng Nhất chỉ kịp phát ra một tiếng kêu không cam lòng, cả đầu cũng bị nổ tung.
Đường Tuấn vẫn giữ nguyên động tác túm trong không khí, ánh mắt nhìn trời hơi mờ mịt. Tinh thần lực vốn có màu trắng ngà như đã nhuốm một vầng máu đỏ lờ mờ, mỗi giây mỗi phút đều có tiếng kêu la và oán niệm không ngừng vang lên trong đầu anh.
Trung tâm thức hải.
Ngọc trụ thần bí lơ lửng ở phía cao cao, phóng to ra vô số lần, tựa như cột chống trời.
Chín mươi chín chữ cổ khó hiểu rộ lên ánh sáng, quấn quanh ngọc trụ.
Nếu không có hai loại vật thần đó, lúc này hẳn là đầu của anh đã bị sát niệm kinh khủng bao trùm lấy đến mức vỡ tung.
Nhưng dù là thế, bồ đề tâm của anh đã rơi vào vũng bùn mà trước kia chưa từng có, cảm nhận về nguyên khí trời đất cũng bị đình trệ so với trước đây, ngay cả việc khơi thông nguyên khí cũng hơi khó khăn, đã không còn cách để đạt đến cảnh giới thiên nhân giao cảm nữa.
Đây cũng là hậu quả! Hậu quả của việc anh giết hơn năm trăm người cùng lúc!
Cho dù những người đó đều đã bị trùng Vu ký sinh, nhưng những oán niệm và sát niệm đều do anh gánh vác.
“Ôi.” Đường Tuấn nhẹ nhàng than một tiếng, chậm rãi rút tay về.
Cảnh giới của anh bây giờ rất tệ hại, đây cũng là nguyên nhân khiến anh vừa nãy phải nhờ Ngô Trí Khải.
“Bí thư Tiêu, ngài Chung, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Vào lúc Đường Tuấn nhìn lại, cả người Trang Minh Mẫn đang run lên, như rơi vào hầm băng. Ông ta chợt nhớ đến thái độ thù địch của mình đối với Đường Tuấn trước đó, lại hơi lo sợ Đường Tuấn sẽ thẳng thừng ra tay giết ông ta.
Tiêu Hoàng lắc đầu, nhìn về phía Chung Lâm.
Chung Lâm cũng lạnh lẽo cả người giống vậy, nhưng suy cho cùng cũng đã từng tập luyện võ đạo, trạng thái tốt hơn hai người kia rất nhiều. Anh ta nhìn kỹ Đường Tuấn rồi nói: “Chuyện này quá nghiêm trọng rồi, đã không phải việc tôi có thể làm chủ được. Mang những thứ đã thu hình vừa nãy giao lại cho tôi, tôi muốn giao lên trên, để cho người bên trên ra quyết định.”
Anh ta nói với Đường Tuấn: “Ngài Đường, chuyện này vừa mới bắt đầu. Trước đó tôi từng khuyên anh, hy vọng anh đã chuẩn bị tốt để gánh vác hậu quả.”
Nói xong, anh ta lấy điện thoại ra, lại chụp thêm vài tấm hình, sau đó thì dẫn người rời khỏi.
Trước khi rời đi, Tiêu Hoàng lạnh lùng nhìn Đường Tuấn, ánh mắt tràn đầy giễu cợt và lạnh lùng.