*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau lưng hòa thượng câm, có một đội ngũ đông nghịt có chừng năm sáu trăm người tràn đầy khí thế, hung hăng tiến đến. Bọn họ trai gái già trẻ đều có, quần áo trên người gần như giống hệt nhau, đều là quần áo cũ kỹ được chắp vá. Trông bọn họ rất đỗi bình thường, nhưng mỗi một bước đạp trên mặt đất cũng có thể phát ra những tiếng rền nhỏ, bước chân lên xuống gần như là cùng lúc, tạo thành tiếng sấm rền cuồn cuộn.
Ánh mắt Đường Tuấn dần đông lại, điều bất ngờ là năm sáu trăm người này đều là võ giả nội kình! Thấp nhất là mới luyện nội kình, cao nhất chẳng qua là nội kình hậu kỳ. Nhưng lúc này, âm thanh do bọn họ tạo ra không thua gì cao thủ của cảnh giới Thần Hải!
Advertisement
Đôi mắt của hơn năm trăm người rút lại thành một điểm xanh sẫm, tụ chung vào một chỗ, tựa như những con đom đóm màu xanh biếc.
Advertisement
“Trùng Vu!”
Đường Tuấn nhỏ giọng tự thì thầm, sát ý điên cuồng hiện lên.
Hơn năm trăm người này đều đã bị trùng Vu ký sinh!
Đã thế, thân phận của những người này đã không còn khó đoán.
Chính là người dân ban đầu của thôn Thanh Thuỷ.
Toàn bộ hơn năm trăm thôn dân đều gặp nạn, không sót một ai!
Đối mặt với cảnh tượng như vậy, Chung Lâm theo bản năng lùi về sau một bước.
“Xảy ra chuyện gì thế này?” Chung Lâm ngơ ngác, hỏi bằng giọng nghẹn ngào.
“‘Khà’ Hòa thượng thối, anh dám chạy hả?” Một tiếng hét đầy sự khinh thường tuy xa mà gần truyền đến.
Một lát sau, một người đàn ông với sắc mặt tái nhợt, mặc trường bào kỳ lạ xuất hiện phía sau đám người. Gã ngồi trên cái thúng được làm từ vài thanh gỗ thô sơ, cái thúng được gánh trên đầu vai của bốn người. Khí tức của bốn người nọ mạnh hơn nhiều so với năm trăm thôn dân của thôn Thanh Thuỷ, có thể cũng là cao thủ Tông Sư của cảnh giới Chân Khí. Nhưng lúc này, đôi mắt của bốn người họ cũng hiện lên ánh sáng màu xanh biếc
“Sơ Thắng, Khiếu Nhật, Minh Kế, Thiện Thước.” Thấy bốn người nọ, Chung Lâm lại kêu lên từng tên một.
Bốn người đó chính là nhân viên mà Nghịch Luân đã sai đến điều tra chuyện của thôn Thanh Thuỷ lúc trước.
“Đó là, Trùng Nhất!” Ngô Trí Khải nhìn gã đàn ông ngồi trên thúng, cứ như một vị hoàng đế mặt mày trắng bệch đang ngự giá thân chinh, gọi to lên.
“Trùng Nhất là ai?” Lư Thế Giang hơi biến sắc, không nhịn được hỏi.
Ngô Trí Khải giải thích: “Một mạch của Trùng Vu lấy "Trùng" làm họ, lấy số làm tên, số càng xếp trước thì năng lực càng mạnh. Trùng Nhất chính là người đứng đầu trong lứa trẻ tuổi của một mạch Trùng Vu, có thể xếp vào trong số hai mươi người trẻ tuổi và mạnh nhất của Vu Môn.”
“Giáo sư Trang, ông có chắc chắn không?” Tiêu Hoàng nhìn vào đôi con ngươi xanh biếc ấy, hỏi nhỏ.
Da đầu của Trang Minh Mẫn tê dại, lấy hết dũng khí của cơ thể ra để cất lời: “Phải nghĩ cách để bọn họ bình ổn trở lại, chỉ cần cho tôi nửa tháng. Tôi có thể nghiên cứu ra kháng thể thích hợp, để bọn họ trở lại bình thường.”