*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ông ta chính là cao thủ Thần Cảnh trung kỳ, đối với ông ta mà nói việc đi bộ trên không thật sự quá đơn giản.
“Ừng ực.” Một lúc lâu sau khi bốn người Đường Tuấn rời khỏi, tiếng nuốt nước bọt của ai đó vang lên mới phá vỡ được sự im lặng kỳ lạ trong cabin.
Advertisement
“Bí thư Tiêu, chuyện, chuyện gì đang xảy ra vậy?” Trang Minh Mẫn không khỏi mở miệng hỏi.
Advertisement
Hành động của Đường Tuấn đã hoàn toàn lật đổ trí tưởng tượng của ông ta, vượt xa phạm vi hiểu biết của người thường. Đi bộ trên không, đây chẳng phải là thần tiên trong tiểu thuyết hay thần thoại thường dùng sao? Sao có thể thật sự xuất hiện trong hiện thực vậy?
‘Hóa ra anh chàng này là một vị cường giả võ đạo, thảo nào có thể đạt được thành tích như ngày nay.’
Tiêu Hoàng thầm thở dài trong lòng, lúc này mới nghiêm mặt nói với hai người Trang Minh Mẫn và viên phi công: “Mọi người không được phép nói ra chuyện hôm nay mình đã nhìn thấy, các ông cứ coi như mình chưa từng nhìn thấy gì cả, biết chưa?”
Quanh năm đều giữ chức vụ cao nên anh ta rất có kinh nghiệm xử lý những chuyện cấp bách.
Trang Minh Mẫn vẫn còn muốn hỏi thêm, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Hoàng, chỉ đành đè lại nghi ngờ vào trong lòng.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, Tiêu Hoàng nói: "Giáo sư Trang, mọi người không cần quá căng thẳng. Tuy, tuy rằng Hội trưởng Đường có năng lực phi phàm, nhưng y thuật là y thuật, hai người không có liên quan gì cả. Ông cứ thể hiện hết những gì mình học được, nếu như có thể xử lý tốt được chuyện lần này, tôi sẽ nói hộ ông mấy lời hay ho ở trước mặt bộ trưởng.”
Trang Minh Mẫn nghe vậy, trong lòng cảm thấy hơi nhẹ nhõm một chút:" Đúng vậy. Y thuật là y thuật cũng không phải là thứ giả thần giả quỷ. Cho dù anh ta biết bay thì đã làm sao, có liên quan gì tới y thuật chứ, vì sao tôi phải sợ?”
Nghĩ thông suốt mấy điều này, trên khuôn mặt Trang Minh Mẫn lại nở nụ cười.
“Đường Tuấn, rốt cuộc cậu đã phát hiện ra điều gì thế?” Giữa không trung, Vương Trọng Quang không nhịn được hỏi.
Vẻ mặt Đường Tuấn nặng nề, nhìn về một nơi nào đó ở phía dưới: “Ở ngay trước mắt tôi, ông Vương chờ lát nữa ông tự mình xem.”
Chẳng mấy chốc, mấy người họ đã đáp xuống đất.
Trước mặt là một khu rừng nhỏ, gió núi thổi lá cây xào xạc.
“Đây là mùi máu tươi!” Vương Trọng Quang và Lư Thế Giang cùng nhau hô lên.
Đường Tuấn đi ở phía trước vạch đám cây cối ở trước người ra, lộ ra một mảnh đất trống trong khu rừng.
Chỉ thấy trên mảnh đất trống, có ba bốn đứa trẻ cả trai lẫn gái khoảng chừng mười tuổi túm tụm lại với nhau, đang ăn thứ gì đó.
Dưới chân chính là thức ăn của chúng, rõ ràng là một con hươu hoang dã vừa mới chết không lâu.
Mấy người họ xé xác, không chỉ ăn thịt tươi còn dính máu mà ngay cả nội tạng của con vật đều nhai nuốt, thậm chí có người còn nhai cả xương trước khi nuốt chửng xuống. Nếu như không có hình dạng con người, trông họ không khác dã thú là bao.