*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Rời khỏi tầng một Hạ Thành, Tô Hoài Dương đi chưa được mấy bước đã nhìn thấy Giang Ngọc Như chờ ở dưới lầu, ở xung quanh còn có mấy người quanh quẩn, muốn đến gần thanh niên này.
Thấy vậy, Tô Hoài Dương trực tiếp đi tới, vẫy tay đuổi đi mấy người, sau đó hỏi Giang Ngọc Như: "Bây giờ,em muốn trở về công ty hay là về nhà?".
Rõ ràng là Giang Ngọc Như không tập trung tinh thần, cũng không chú ý đến vấn đề này, cô ta chỉ vội vàng hỏi: "Anh rể! Anh đã giải quyết như thế nào vậy? Sao anh xuống nhanh thế?"
Tô Hoài Dương nắm tay thành quả đấm, nói với giọng vô tội: "Chịu nhục, lại phân rẽ phải trải với bọn họ thôi!"
Giang Ngọc Như nghi ngờ nhìn Tô Hoài Dương, rõ ràng tỏ vẻ không tin lời nói của Tô Hoài Dương.
Nhìn thấy Giang Ngọc Như trợn tròn một đôi mắt to nhìn mình, Tô Hoài Dương chỉ đành phải buông tay nói: "Em không tin thì anh cũng không còn cách nào!"
Giang Ngọc Như cũng biết cho dù mình có truy hỏi nữa cũng không hỏi được gì, chỉ đành phải tiếp nhận đáp án này, sau đó nói với Tô Hoài Dương: "Anh... Anh rể! Chúng ta về nhà đi!"
Nghe cô ta nói như vậy, Tô Hoài Dương lập tức giơ tay bắt một chiếc xe taxi, hai người ngồi lên.
Nhưng chẳng biết tại sao, sau khi lên xe, Giang Ngọc Như lập tức giữ im lặng, không chịu nói một lời, ánh mắt còn tránh né, thỉnh thoảng liếc trộm Tô Hoài Dương.
Tô Hoài Dương không nghĩ ra, dứt khoát hỏi thẳng cô ta: "Em sao vậy? Có phải vẫn chưa kịp hồi phục tinh thần không?"
Giang Ngọc Như xấu hổ nói: "Không có! Không có!"
Thật ra Giang Ngọc Như đang suy nghĩ, hay là nên nói một tiếng cảm ơn với tên anh rể rác rưởi này, dù sao anh cứu cô ta một lần.
Có lại nghĩ đến những khó khăn gần đây gây mà Tô Hoài Dương phải trải qua, cô ta lại không tiện mở miệng, chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Thậm chí, vẻ mặt cô ta cũng giả vờ như vô cùng kiêu ngạo.
Tô Hoài Dương và em vợ vừa mới tới cửa nhà, đúng lúc gặp Giang Ngọc Hằng cũng đến.