Giang Minh Nguyên cũng thức thời, một cái tát đánh trên mặt mình, sám hối nói: "Tôi thật đáng chết, tôi không nên vụ tội hợp đồng là giả tạo.
Tổng giám đốc Hùng người có lòng bao dung xin đừng chấp nhặt kẻ vô dụng như tôi.
"
Giang Minh Nguyên vừa dẫn đầu thì những người nhà họ Giang vừa rồi mở miệng nghi vấn cũng bắt đầu tát trên mặt mình, trong miệng mắng,chửi bản thân mình không phải.
Vương Văn Hùng cười lạnh nói: "Một đám đui mù, chuyện hợp tác là cô Hằng đàm phán, hợp đồng cũng là cô Hằng ký với chủ tịch của chúng tôi, mà bọn lang tâm cẩu phế các người, còn vụ oan cô Hằng giả tạo hợp đồng.
Có lẽ các người nên quỳ xuống trước mặt cô Hằng và chồng cô ấy mới đúng! Nếu cô Hằng không tha thứ các người thì hợp đồng này không có khả năng tiếp tục nữa!"
Bà cụ Giang nghe nói như thế, trong lòng phiền muộn không thôi.
Quỳ xuống trước mặt Giang Ngọc Hằng và Tô Hoài Dương quy ư? Con mẹ nó, chuyện này không phải là đang vũ nhục người sao?
Tuy trong lòng bà cụ rất tức giận, nhưng khi nghĩ đến khoản đầu tư ba trăm tỷ kia thì bà ta cũng lại không dám có bất kỳ ý nghĩ giả vờ nào.
Vì vậy, bà ta chỉ có thể liên tục gật đầu, nói ra: "Tổng giám đốc Hùng nói đúng, vậy thì chúng tôi quỳ xuống trước mặt Ngọc Hằng và Tô Hoài Dương"
Nói xong, bà cụ dẫn đầu lại khiến cho tất cả người nhà họ Giang đều quỳ xuống trước mặt Giang Ngọc Hằng và Tô Hoài Dương.
Bà cụ dứt khoát cũng không biết xấu hổ, trực tiếp cầu khẩn nói: "Ngọc Hằng, đều là bà nội sai, là bà nội mắt bị mù, trách làm cháu, cháu vạn đừng nóng giận!"
Nói xong, trừng mắt liếc những người khác, quát: "Nhanh chóng xin lỗi Ngọc Hằng!"
Giang Minh Nguyên đành phải mất mặt nói: "Em họ à, trước kia là anh sai, anh xin lỗi em, về sau tất cả anh họ sẽ nghe lời em"
Giang Trúc Nhi cũng đi theo nói: "Chị họ, trước kia đều là miệng em không tốt, chị lòng dạ rộng lượng đừng chấp nhặt với em.
"
Giang Ngọc Hằng một lúc cũng không phục hồi tinh thần lại được.
.