Sáng sớm hôm sau.
Giang Ngọc Hằng liền dẫn theo Tô Hoài Dương đến biệt thự của nhà họ Giang.
Phía trong đại sảnh, tất cả thế hệ con cháu của nhà họ Giang đều có mặt đầy đủ
Bà cụ nhà họ Giang ngồi trên hàng ghế chính, cả gia đình đều lạnh nhạt nhìn chăm chăm vào hai người bọn họ.
Trương Khoa ngồi ở hàng ghế dành cho khách quý, khuôn mặt sưng tấy vẫn chưa giảm bớt Nhìn thấy Tô Hoài Dương bước vào, ánh mắt của anh ta lập tức trở nên u ám.
Bà cụ nhà họ Giang nhìn hai người họ, giận dữ quát lên một tiếng nói: “Tô Hoài Dương, hôm qua tên phế vật như cậu đến tập đoàn Ánh Dương, rốt cuộc đã sử dụng thủ đoạn hèn hạ gì?"
Tô Hoài Dương với vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Tôi tới tập đoàn Ảnh Dương chỉ để ứng tuyển nhân viên vệ sinh, cậu chủ Khoa và chủ tịch Chu Hoàng Nhật lại là anh em thân thiết, một kẻ nghèo hèn như tôi còn có thể sử dụng thủ đoạn gì?"
Vương Tài ở một bên đột nhiên đứng lên, cười lạnh một tiếng nói: “Tuy nói là như vậy, nhưng hôm qua anh đã bước vào thang máy chuyên dụng của chủ tịch tập đoàn Ánh Dương.
Có phải là khi ở trong thang máy anh đã bêu xấu cậu chủ Khoa với chủ tịch Nhật hay không?”
Trương Khoa cũng lạnh giọng nói: “Tô Hoài Dương, rốt cuộc tên phế vật anh ở trong thang máy đã nói gì với chủ tịch Nhật hả? Hôm nay anh nhất định phải cho tôi một lời giải thích"
Tô Hoài Dương cau mày nói: "Nhà họ Trương anh không phải là sống nhờ vào tập đoàn Ánh Dương sao? Bây giờ bị tập đoàn Ánh Dương tổng cổ ra ngoài rồi, còn không mau tìm đường cứu vẫn đi, chạy tới đây đòi lời giải thích của tôi làm gì?”
Trương Khoa tức giận mắng: “Anh cho rằng nhà hà họ Trương tôi không có tập đoàn Ánh Dương thì sẽ không sống được đúng không? Nói cho anh biết, cho dù anh mày không hợp tác với tập đoàn Ánh Dương, gia sản của gia đình tôi cũng đủ đè chết anh hàng vạn lần rồi."
Giang Minh Nguyên ở một bên cũng hùa theo phụ họa: "Đúng vậy, gia đình của cậu chủ Khoa có đến tài sản hơn trăm tỷ, anh biết cái gì gọi là trâu yếu còn hơn khỏe bò không? Kẻ nghèo hèn như anh cũng xứng tranh luận với cậu chủ Khoa?”
Tô Hoài Dương cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại Trương Khoa: "Nếu như cậu chủ Khoa đã hay họ như vậy rồi, vậy sao không trực tiếp nói anh muốn lời giải thích thể nào đi
Trương Khoa lạnh lùng nói.
“Đầu tiên, khẩu đầu quỳ lạy tôi ba lần, gọi tôi ba tiếng ba.
Thứ hai, ly hôn với Ngọc Hằng, sau đó bảo Ngọc Hằng kết hôn với tôi.
Nếu anh làm được hai điều này, thì tôi sẽ tha thứ cho anh.
Giang Minh Nguyên là người đầu tiên phụ họa nói: "Tốt quá rồi, mẹ nó tôi đã sớm không vừa mắt tên phế vật này làm con rể cho nhà họ Giang rồi."
Giang Ngọc Hằng buột miệng nói: "Không thể nào, dù có đánh chết tôi, tôi cũng sẽ không kết hôn với Trương Khoa
Bà cụ nhà họ Giang sa sầm mặt lại, tức giận nói: "Giang Ngọc Hằng, cháu đừng được nước làm tới.
Cậu chủ Khoa đã đưa cho cháu phương án giải quyết rồi, cháu biết điều thì mau đồng ý đi.
Nếu không thì không chỉ có Tô Hoài Dương gặp xui xẻo đâu, mà ngay cả cháu cũng phải cút ra khỏi tập đoàn Giang Thị cho bà"
Vẻ mặt Tô Hoài Dương trở nên cực kỳ lạnh lùng.
Bắt nạt mình thì được.
Nhưng không thể bắt nạt vợ anh.
Trương Khoa và bà cụ nhà họ Giang này, hai người đã ức hiếp người quá đáng rồi.
Ngay sau đó, anh lấy điện thoại ra, trực tiếp gửi một tin nhan cho Trần Vũ "Cho ông một phút, tôi muốn nhà họ Trương hoàn toàn sụp
Cảnh tượng này rơi vào trong mắt Trương Khoa, lại khiến cho anh ta càng thêm ngông cuồng: "Anh lúc này còn có tâm trạng nghịch điện thoại? Qua đúng là cực phẩm của phế vật, tôi bảo anh khẩu đầu quỳ lạy tôi đấy, có nghe thấy không?"
Tô Hoài Dương ngẩng đầu, lạnh lùng tiền tát cho anh ta một bạt tai: "Càm cái miệng thổi của anh lại đi."
Chỉ nghe thấy một tiếng chát, tay của Tô Hoài Dương mạnh mẽ tát vào mặt Trương Khoa, đánh gãy cả mấy chiếc răng của anh ta, chiếc răng hòa quyện với máu tươi rơi xuống đất.
Trương Khoa bị tát đến choáng váng mặt mày, miệng dinh đầy mùi máu tanh.
Anh ta không thể tin được nhìn Tô Hoài Dương: "Mẹ mày dám đánh tao hả?"
Nhà họ Giang cũng sững người lại, bọn họ cũng không ngờ kẻ nghèo hèn như Tô Hoài Dương lại dám trực tiếp ra tay đánh Trương Khoa.
Nếu làm lớn chuyện này, nhà họ Giang không phải cũng sẽ bị liên lụy sao.
Bà cụ nhà họ Giang không ngăn nổi tức giận, chỉ thẳng vào Tô Hoài Dương măng: “Khốn kiếp, cậu mau quỳ xuống xin lỗi cậu chủ Khoa đi.
Nếu như cậu làm liên lụy đến nhà họ Giang, tôi chết cũng sẽ không buông tha cho cậu."
Tô Hoài Dương nhìn bà cụ, cười lạnh nói: "Nhà họ Trương sắp sụp đổ rồi, đến lúc đó cho dù Trương Khoa có quỳ ở trước mặt bà cầu xin, bà cũng sẽ không quan tâm, vậy hà cớ gì phải sợ nhà họ Trương trả thù chứ?"
Trương Khoa nghe vậy nghiến răng nghiến lợi măng: "Tên khốn này còn cứng miệng nữa hả, nếu như hôm nay anh không làm theo lời tôi nói, tôi sẽ lấy mạng của anh."
Nói xong, anh ta lại nhìn sang bà cụ nhà họ Giang, giận dữ quát: "Bà già kia, nếu bà còn không cho Giang Ngọc Hằng kết hòn với tôi, tôi sẽ khiến nhà họ Giang các người hoàn toàn sụp đồ, đến lúc đó bà già như bà sẽ phải ra đường xin ăn, chứ đừng nói là tôi không cho bà cơ hội
Bà cụ nhà họ Giang sợ hãi không ngừng run lên, tâm nguyện lớn nhất của bà ta bây giờ là muốn đưa nhà họ Giang lên một tầm cao mới, khi nghe được lời của Trương Khoa, bà ta càng sợ hãi đến tại cả mặt, chỉ tay về phía Tô Hoài Dương, tức giận hét lớn: "Thắng khổn, còn không mau quỳ lạy cậu chủ Khoa"
Giang Minh Nguyên lúc này cũng lo lắng, xắn tay áo lên, tức giận nói: “Tô Hoài Dương, còn không mau quỳ xuống, nếu không tôi không khách sáo nữa đâu."
Ngay khi lời nói của Giang Minh Nguyên vừa dứt, điện thoại của mọi người đều không ngừng run lên.
Mọi người cùng lấy điện thoại ra xem, hàng loạt bài tin tức của Hạ Thành đều cùng nhau đưa tin.
Mọi người đều nhận được ít nhất năm hoặc sáu bài báo với tiêu đề: “Nhà họ Trương ở Hạ Thành do đột phát nợ nần chồng chất, tuyên bố phá sản.
Tài sản của gia đình đã bị ngân hàng tịch thu, vì nghi có liên quan đến gian lận tài chính và rửa tiền không hợp pháp, hiện tại cảnh sát của Hạ Thành đã vào cuộc điều tra..