Chiến Thần Sở Bắc

Chương 584




Chương 584

“Ăn có bữa cơm thôi mà cũng không được yên nữa! Các người cũng thật là, bao nhiêu món ngon đây thì không ăn, cứ muốn chém chém giết giết làm gì, ngồi xuống ăn với nhau không phải vui hơn à?”

Người lên tiếng đương nhiên là Sở Bắc vừa đặt đũa xuống.

Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía anh.

Long Tam và người của Long Hổ Môn đều nhìn anh với vẻ sùng bái.

Đúng là cậu Sở có khác, đối diện với tình cảnh này mà vẫn có thể bình tĩnh đến vậy, thậm chí đến câu nói cũng đầy tính thuyết phục.

Còn Tề Tân và đám đàn em ở phía sau thì đều nhìn Sở Bắc với vẻ hoảng hốt và giận dữ.

Đúng lúc này, tên đàn em của Tề Tân đã lên tiếng.

“Chúng tao và người của Long Hổ Môn đánh nhau thì liên quan gì đến thằng mù như mày?”

Nghe thấy thế, Tề Tân biến sắc mặt rồi chợt có dự cảm không lành.

Anh ta định lên tiếng quở trách, nhưng chưa kịp nói gì thì tên đó đã gào thét rồi quỳ xuống đất.

“A, tay của tôi!”

Tên đó nằm lăn lộn dưới đất, lòng bàn tay trái đã bị một chiếc đũa xuyên qua.

Một đầu của chiếc đũa còn đang nhỏ máu xuống sàn.

Hoảng!

Người của Long Hổ Môn thấy thế thì vẫn bình tĩnh như thường, vì họ đã được chứng kiến sức mạnh của Sở Bắc rồi.

Nhưng Tề Tân và người của Tụ Nghĩa Đường thì đang hít vào một hơi lạnh.

Ánh mắt họ nhìn Sở Bắc cũng đã có vẻ khiếp sợ.

Ban nãy, họ không để ý đến Sở Bắc nên không biết anh đã ra tay bằng cách nào.

Hơn nữa, chỉ dùng cây đũa mà có thể đâm xuyên qua tay người khác là năng lực mà không phải ai cũng có thể làm được.

Ít nhất thì những người ở đây còn lâu mới đạt đến trình đó.

Sau một thoáng kinh ngạc, Tề Tân chợt sa sầm mặt.

Anh ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Sở Bắc rồi nói: “Anh có biết đó là người của tôi không?”

Vuốt mặt phải nể mũi, Sở Bắc làm vậy đã khiến Tề Tân nổi giận.

Nhưng bây giờ, anh ta chưa biết thực lực của Sở Bắc đến mức nào nên chưa dám ra tay.

Sở Bắc khẽ cười một tiếng rồi nói: “Tôi không quan tâm người đó là ai, tôi chỉ biết hắn làm phiền mình ăn cơm thôi”.

Tề Tân nghe xong thì giật khoé miệng.

Trước đó, anh ta không ngờ ngoài Long Tam ra, vẫn còn người dám không nể mặt mình ở Tân Hải.

“Xem ra, anh không coi Tụ Nghĩa Đường của chúng tôi ra gì, đúng không?”

Tề Tân trầm giọng nói.

Sở Bắc gật đầu.