Chiến Thần Sở Bắc

Chương 545




Chương 545

Trong ấn tượng của bà ta, Sở Bắc là một người rất biết trước biết sau, anh không bao giờ tuỳ tiện mắng chửi ai.

Bà ta không tin lời của Dương Ân lắm, nhưng lại không thể giải thích với em gái mình được.

Bà ta biết mình mà lên tiếng thì khéo Chu Lệ còn làm lớn chuyện hơn nữa.

Nghĩ vậy, bà ta chần chừ một chút rồi hít sâu một hơi, nói: “Dì nó, dì đứng có cuống lên thế, chờ Sở Bắc về rồi chúng ta cùng đối chất. Nếu đúng là nó làm chuyện quá đáng thì tôi sẽ phân xử giúp dì”.

“Đối chất?”

Nghe thấy thế, Chu Lệ gào lên.

“Còn đối chất gì nữa? Chị xem con rể chị đã làm gì con trai em đi! Chị, sự thật rành rành ra thế này rồi mà chị vẫn định thiên vị nó hay sao?”

Nghe Chu Lệ nói vậy, Chu Cầm nhăn mặt.

Bà ta hít sâu một hơi, sau đó nghiêm mặt nhìn Dương Ân rồi hỏi: “Sở Bắc đánh cháu bị thương đây à?”

Dương Ân lắc đầu rồi thoáng có vẻ mất tự nhiên.

Cậu ta đảo mắt nói: “Dù không phải anh ta đánh cháu, nhưng chính anh ta đã xui người khác đánh”.

Xui người khác đánh ư?

Nghe thấy thế, Chu Cầm tỏ vẻ không tin.

Bà ta nghi hoặc nói: “Sở Bắc chỉ là một người bình thường, hơn nữa còn bị mù, nó có quyền hành gì mà sai khiến người ta đánh cháu?”

Dương Ân hừ lạnh một tiếng rồi nhìn Chu Cầm với vẻ bực mình.

“Bác, bác nói thế ý bảo cháu vu oan cho Sở Bắc ạ?”

Bị cháu mình hỏi như vậy, Chu Cầm bắt đầu thấy bực.

“Tiểu Ân, cháu yên tâm, bác sẽ không thiên vị bất kỳ ai cả. Nếu chuyện đúng như cháu kể và là lỗi của Sở Bắc thì bác sẽ đòi lại công bằng cho cháu”.

Nói đến đây, liếc thấy em gái mình lại định nói gì đó thì Chu Caamf chợt lạnh mặt nói.

“Dì nó, tôi biết dì đang nghĩ gì. Tôi chỉ nói một câu thôi, dù chúng ta là chị em ruột, nhưng chuyện gì đúng thì phải cho là đúng, dì cũng không muốn tôi bị khó xử đúng không?”

Chu Lệ còn định nói đỡ thêm cho con trai mình mấy câu, nhưng nghe Chu Cầm nói vậy thì chỉ biết cười gượng rồi nuốt những lời muốn nói xuống bụng.

“Chị, nếu chị đã nói vậy thì chúng ta cùng đợi Sở Bắc về rồi ba mặt một lời”.

Nói rồi, Chu Lệ lại đau xót nhìn con trai mình.

“Con trai, con thấy sao rồi? Có đau lắm không? Để mẹ bôi thuốc cho nào!”

Dương Ân gật đầu rồi tỏ vẻ tủi thân.

“Mẹ ơi! Lần này, con bị người ta đánh cho bầm dập, mẹ nhất định phải đòi lại công bằng cho con, chúng nó còn đập hỏng điện thoại của con nữa, may mà con chạy nhanh, không thì mẹ không gặp lại con được nữa đâu”.

Dương Ân nhìn Chu Lệ rồi bắt đầu kể khổ.

Nghe thấy thế, Chu Lệ càng điên tiết hơn.

“Con yên tâm, chờ thằng khốn kia về, mẹ sẽ cho nó một trận”.

Dứt lời, Chu Lệ kéo Dương Ân đi vòng qua người Chu Cầm rồi đi lên tầng trên bôi thuốc.

Chu Cầm chỉ biết cau mày nhìn theo bóng lưng của hai mẹ con nhà ấy.