Chiến Thần Sở Bắc

Chương 46




Chương 46

Chỉ có thể không ngừng an ủi con gái, chỉ cần con gái ngoan ngoãn, bố nhất định sẽ trở về gặp cô bé.

Quả nhiên, Tiểu Tâm Nhi vô cùng hiểu chuyện, rất ít khi nhắc đến trước mặt cô.

Chỉ là, mỗi lần nằm mơ vẫn sẽ lộ ra suy nghĩ chân thật nhất trong lòng cô bé.

Dù sao, có đứa bé nào không muốn gặp bố mình chứ?

Bốn năm này, đâu chỉ mình cô khổ sở?

Bây giờ, rõ ràng người đàn ông kia ở ngay trước mặt, cô lại không biết nên trả lời như thế nào.

Lắc đầu? Dù sao Sở Bắc cũng là bố ruột của con gái.

Gật đầu? Bốn năm này, Sở Bắc chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm của người bố.

Thậm chí cô còn không biết, tương lai sẽ đi theo con đường nào.

Tâm tư rối bời!

“Tâm Nhi, bố là… bố là bố của con!”

Sở Bắc chống gậy trúc, bước từng bước lên phía trước, ngồi lên trên giường bệnh.

Giọng điệu nói chuyện cũng đang run rẩy.

“Thật sao? Chú là bố à?”

Đôi mắt nhỏ của Tâm Nhi sáng lên, lại dời ánh mắt về phía Lạc Tuyết.

Dáng vẻ trông mong của cô bé như là đang nhờ cô chứng thực.

Lạc Tuyết thở dài một hơi, cuối cùng vẫn gật đầu.

“Tâm Nhi, anh ta… anh ta là bố của con!”

“Thật sao?”

Tâm Nhi nhảy cẫng lên trên giường bệnh.

Ánh mắt nhìn Sở Bắc giống như đang phát sáng.

“Bố, bố thật sự là bố! Hu hu, cuối cùng Tâm Nhi cũng có bố rồi, sẽ không bị người ta mắng là đồ con hoang không có bố nữa rồi!”

Tâm Nhi siết chặt nắm tay nhỏ, nước mắt lộp bộp rơi xuống.

“Tâm Nhi, là bố có lỗi với con!”

Sở Bắc đặt gậy trúc xuống, duỗi cánh tay đang run rẩy ra, ôm con gái vào lòng.

“Tâm Nhi, sau này bố sẽ không đi nữa! Bố sẽ bảo vệ hai mẹ con một đời một kiếp!”

Cho dù Sở Bắc không nhìn thấy dáng vẻ Tâm Nhi, nhưng được ôm cơ thể nhỏ nhắn của con gái, cảm giác máu mủ tình thân xông thẳng lên đầu!

Cái gì mà thần tướng trấn quốc, cái gì mà thần điện Bắc Dã!

Sở Bắc đều không để ý!

Anh chỉ muốn ở bên cạnh con gái mình, nhìn cô bé lớn lên, nhìn cô bé lấy chồng.

Vô cùng đơn giản, chỉ cần vậy thôi!

Nhìn hai bố con đang ôm chặt lấy nhau, Lạc Tuyết ngoảnh đầu đi.

Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống!

“Khụ khụ…”

Nhưng mà, thời gian ấm áp chẳng kéo dài được bao lâu.