Chiến Thần Sở Bắc

Chương 236




Chương 236

Chu Cầm nghiến răng nghiến lợi, không còn chút sắc mặt nào danh cho Sở Bắc cả.

Còn Lạc Tuyết thì nhìn anh phức tạp, trong lòng trăm mối tơ vò!

“Đi thôi, tin anh! Không chừng lại có bất ngờ đó!”

Sở Bắc không quan tâm Chu Cầm, chỉ khẽ cười với Lạc Tuyết.

Anh kéo tay Lạc Tuyết, không phân bua gì mà đã kéo đi thẳng ra ngoài!

“Đợi đã, không biết lớn nhỏ, bà đây muốn đi xem cùng các người!”

Chu Cầm đảo mắt, như sợ Sở Bắc chạy đi, hùng hùng hổ hổ đi theo.

“Đi thật sao?”

Nhìn thấy vậy, chị Ngô trợn trừng mắt, có chút bất ngờ.

Vốn nghĩ Sở Bắc chỉ là nói bừa, không ngờ lại đi thật rồi!

“Hừ, để tôi xem các người muốn chơi trò gì!”

Chị Ngô khẽ hừ, giẫm giày cao gót, theo sát mấy người Sở Bắc.

Xe taxi đi thẳng tới trung tâm thành phố!

Cuối cùng, xe dừng lại ở một góc yên tĩnh hiếm có của trung tâm thành phố.

Sở Bắc dẫn Lạc Tuyết, Chu Cầm theo sau, lần lượt xuống xe.

Nhìn bốn chữ Liên Hoa Tuấn Viên to lớn trước mặt mấy người, vẻ mặt Lạc Tuyết có chút sửng sốt, có chút chua xót.

Trên đường đi, trong lòng cô vô cùng bối rối.

Không biết nên nghe theo lời của Sở Bắc hay là ngăn cản hành động như điên cuồng của anh lại.

Nhưng ma xui quỷ thế nào mà cả đường đi cô lại không nói một câu nào.

Trong lòng ít nhiều vẫn còn chút hy vọng!

Biết đâu, thật sự sẽ có kỳ tích thì sao?

Ngay cả Chu Cầm, bà ta cũng nghĩ như thế

Nhưng ngay khi đến được nơi này thì họ lại có chút sợ hãi.

Liên Hoa Tuấn Viên – khu biệt thự xa hoa mà bình thường nghĩ cũng chẳng dám nghĩ.

Nhưng nếu lát nữa bị người ta đuổi ra thì quá ư là bẽ mặt!

Cạch! Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Tiếng phanh xe vang lên, đưa hai mẹ con quay về thực tại!

Cửa xe taxi mở ra, bước xuống lại là chị Ngô!

Chị ta cũng không lại gần, mà chỉ là ở phía xa nhìn bọn họ.

Ánh mắt khinh thường lại có chút khiêu khích.

“Sao cô ta cũng đi theo? Đúng là âm hồn không tan mà!”

Nhìn thấy chị Ngô, sắc mặt Chu Cầm lại càng khó coi.

Nếu thật sự bị người ta đuổi đi, sau này bà ta chẳng còn mặt mũi mà sống nữa.

Chỉ có Sở Bắc, từ đầu đến cuối đều thản nhiên, gương mặt khẽ cười đầy tự tin.

“Đi, đi vào đi!”