Chiến Thần Sở Bắc

Chương 226




Chương 226

“Sở Bắc, anh đừng kích động”.

Lạc Tuyết giật nảy mình, vội vành cản Sở Bắc lại.

Do dự một lát, cô vẫn quyết định lấy bản hợp đồng ban nãy ra.

“Bác cả, cháu đi bàn chuyện hợp tác với giám đốc Lý thật mà, hợp đồng đây”.

“Có hợp đồng này là tập đoàn mình có thể cải tử hoàn sinh rồi!”

Thật ra, Lạc Tuyết vốn định xác định rõ ý của Lý Hải Đông rồi mới khoe hợp đồng với mọi người.

Nhưng bây giờ, cô không còn nghĩ được nhiều nữa rồi.

“Hợp đồng? Tôi nhổ vào! Cô tưởng lấy mấy tờ giấy vụn ra là có thể lừa được tôi à? Nghĩ hay quá nhỉ!”

Lạc Viễn Hà bực tức hậm hừ rồi tiện tay nhận lấy bản hợp đồng.

Một Lạc Tuyết cỏn con mà đòi hợp tác được với tập đoàn Lý Thị ư?

Đúng là nực cười!

Song, Lạc Viễn Hà vừa liếc nhìn nội dung trong bản hợp đồng một cái là đã nghệt mặt ra ngay.

Ông ta trợn tròn mắt, sau đó mặt mũi nhăn nhó như nhìn thấy ma quỷ.

“Bố, bố sao thế?”

Lạc Tuyết cau mày rồi nghi hoặc nhìn Lạc Viễn Hà.

Thấy ông ta không trả lời, bấy giờ ả ta mơi ngước lên nhìn vào bản hợp đồng trong tay bố mình.

Tương tự như Lạc Viễn Hà, Lạc Tuyết vừa đọc một lát thì cũng trố mắt ra.

Bất kể là nội dung hay chữ ký của Lạc Tuyết và Lý Hải Đông trong hợp đồng đều không ngừng đánh mạnh vào thần kinh của hai bố con ả ta.

Hợp đồng này là thật!

Số tiền lên đến một tỷ đồng.

Mọi thứ khó tin đã trở thành hiện thực.

“Sao, sao lại thế này?”

Hai bố con ả ta thừ người ra, mắt thì trợn tròn với vẻ kinh ngạc!

Họ còn định nói gì đó, nhưng lưỡi cứ cứng lại không nói được gì.

“Giờ hai người tin chưa?”

Thấy thế, Lạc Tuyết thở phào một hơi.

“Có bản hợp đồng này thì nguy cơ của tập đoàn sẽ được giải trừ rồi, nhiệm vụ của cháu coi như hoàn thành”.

Dứt lời, Lạc Tuyết thở dài một hơi.

Dù mọi thứ rất khó hiểu, nhưng cô đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.

Ngoài Sở Bắc ra thì tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

Bởi chính anh sắp xếp chuyện này mà.

Nếu Lạc Tuyết không ký được hợp đồng mới là lạ.

“Hừ! Thế này thì sao? Dùng thân xác để đánh đổi thôi mà nói cứ như vinh quang lắm ấy”.

Lạc Mai định thần lại rồi bĩu môi với vẻ coi thường.