Chiến Thần Sở Bắc

Chương 133




Chương 133

Gánh vác tính mạng sống chết của hàng triệu đại quân dưới trướng!

Gánh vác mạch máu quan trọng của Long Quốc!

Mà trên vai Lạc Tuyết gánh vác con gái, gánh vác cái nhà này!

Chẳng lẽ thứ Sở Bắc phải gánh vác nhiều hơn Lạc Tuyết sao?

Có lẽ chưa hẳn là vậy!

Bởi vì con gái và gia đình chính là tất cả của cô!

Mà trong nháy mắt, tất cả những điều này đã sụp đổ!

“Bố, mẹ bị sao vậy? Tại sao mẹ lại mắng bố?”

Trong vòng tay của anh, đôi mắt ngấn nước của Tâm Nhi phản chiếu khuôn mặt của Sở Bắc.

Cô bé vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, hỏi một cách rụt rè.

“Tâm Nhi nghe lầm rồi. Mẹ không mắng bố! Mẹ là người tốt nhất trên đời, sao có thể mắng bố được?”

Sở Bắc lắc đầu, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái với vẻ mặt chua xót.

“Vâng, mẹ là người tốt nhất trên đời!”

Cô gái nhỏ cười gật đầu, vòng tay qua cổ Sở Bắc: “Bố cũng vậy!”

Chỉ trong thời gian mười mấy phút ngắn ngủi, toàn bộ bệnh viện đã nổ tung!

Ngay cả Phương Chính Quân cũng không thể ngồi yên.

Đích thân đưa người tìm kiếm khắp nơi!

Chỉ có Lạc Tuyết ngồi một mình trên giường bệnh, sững sờ nhìn món đồ chơi kỳ lân của con gái.

Nước mắt làm nhòe đi lớp trang điểm của cô, nhưng cô chẳng hề quan tâm.

Đau đớn đến tan nát cõi lòng!

Mọi động lực và sự chống đỡ của cô ấy đã sụp đổ!

Cót két … Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Cánh cửa nhẹ nhàng được đẩy ra!

Cô ngẩng phắt đầu lên, trong tim hy vọng người đẩy cửa bước vào là con gái.

Sau đó lao vào vòng tay của cô nũng nịu!

Chỉ tiếc là, cô đã thất vọng khi nhìn thấy chiếc gậy trúc sau cánh cửa!

“Sở Bắc, anh còn tới đây làm gì? Đến xem chuyện cười của tôi à? Anh mau…”

“Mẹ? Mẹ bị sao vậy? Tại sao mẹ lại khóc?”

Giọng nói trẻ thơ khiến lời nói của Lạc Tuyết đột ngột dừng lại!

Phía sau chiếc nạng, Tâm Nhi nắm tay Sở Bắc tung tăng bước vào.

Thấy mẹ đang khóc, đột nhiên cô bé mở to mắt ngạc nhiên hỏi.

“Tâm Nhi?”

Lạc Tuyết sững sờ, lúc này, cô còn tưởng rằng mình đã nhìn nhầm!

Sau khi định thần lại, cô lao tới ôm con gái vào lòng.

“Con đã đi đâu vậy? Mẹ lo chết đi được con có biết không?”

Ôm con gái trong tay, Lạc Tuyết khóc vì sung sướng.