Chiến Thần Phục Thù

Chương 350




Trương Thượng Thanh xấu hổ, ban nãy anh ta thật sự không hề chú ý.

Có điều, anh ta đã cảm nhận được sâu sắc thêm lần nữa, Huyết Vũ này quá đáng sợ.

Mãi một lúc sau, Trương Thượng Thanh mới hoàn hồn trở lại: “Tối nay, cô có định đi không?”

“Đi, đương nhiên phải đi rồi”, Huyết Vũ không hề nghĩ ngợi đã đáp lời ngay: “Tôi phải bắt gã đàn ông bốn tay này về giao cho Lăng Khôi”.

“Thế nhưng… Đây rõ ràng là một cái bẫy, bây giờ tôi sẽ dẫn người tới núi Xa Ngọc sắp xếp một chút, thuận tiện bố trí canh phòng cho tốt, đề phòng chuyện bất trắc”, Trương Thượng Thanh là một thuộc hạ rất trung thành, từ lúc đi theo Huyết Vũ, sâu thẳm trong lòng đã thừa nhận người đại ca này.

Huyết Vũ nói: “Bây giờ tới núi Xa Ngọc bài bố thì đã muộn rồi”.

...

Vào lúc chạng vạng, tại núi Xa Ngọc.

Ánh sáng cuối ngày ngã về phía tây, phản chiếu từ phía sau núi, toàn bộ đỉnh núi được bao phủ bởi một màu vàng rực rỡ.

Dưới chân núi, Huyết Vũ đứng bên bờ một con sông nhỏ, yên lặng nhìn núi non xung quanh.

Trương Thượng Thanh đứng ở bên cạnh không nói lời nào.

Thời gian chầm chậm trôi qua.

Sáu giờ đúng.

“Đại ca, sắp đến giờ rồi”, Trương Thượng Thanh nhắc nhở.

“Chờ thêm một lát, Lăng Khôi sẽ đến”, vẻ mặt Huyết Vũ rất bình tĩnh.

Trước đó, Bạch Ngân đã hẹn gặp cô ấy trên đỉnh núi Xa Ngọc, thời gian được ấn định là sáu giờ rưỡi.

Chuyện này, Huyết Vũ chỉ nói cho một mình Lăng Khôi biết.

Nhưng không hiểu tại sao trong lòng cô ấy lại cảm thấy rất lo lắng.

“Thượng Thanh, anh có cảm thấy Bạch Ngân đến là rất không bình thường không?”, Huyết Vũ tự lẩm bẩm một mình, mà dường như cũng đang hỏi Trương Thượng Thanh.

Trương Thượng Thanh nói: “Không bình thường, rất không bình thường. Về lý mà nói, bọn chúng nên bỏ trốn ngay mới phải. Trái lại bọn chúng còn ngang nhiên hẹn gặp cô. Hắn đưa một người đàn ông có bốn tay đến làm mồi nhử để chúng ta cắn câu. Tôi không tán thành việc đến điểm hẹn”.

“Hơn nữa hắn biết chắc là cô sẽ tham gia. Đây là lời mời không thể từ chối”, Trương Thượng Thanh nói: “Đây rõ ràng là một mưu đồ hết sức lộ liễu”.

Huyết Vũ nói một cách sâu sắc: “Tôi đã nói với Lăng Khôi rồi, hãy chờ câu trả lời của anh ấy xem sao”.

Một lúc sau, có tiếng bước chân truyền đến.

Lăng Khôi đến một mình: “Tôi đến rồi”.

Trương Thượng Thanh lập tức nói: “Anh Lăng, tôi thấy hay là…”

Hai chữ “thôi đi” còn chưa kịp nói, Lăng Khôi đã đưa tay ngắt lời: “Còn hai mươi phút nữa là sáu giờ rưỡi. Chúng ta lên núi thôi”.

Lăng Khôi đã quyết định, Trương Thượng Thanh đương nhiên không thể nói gì thêm, đành phải đi theo Lăng Khôi lên núi.

Đường núi hiểm trở, ba người chậm rãi tiến về phía trước.

Trên đường, Lăng Khôi bước đi rất chậm, anh thản nhiên nói: “Huyết Vũ, cô nghĩ Bạch Ngân hẹn gặp lần này là vì mục đích gì?”

Huyết Vũ rất thẳng thắng: “Bắt tôi. Sau đó sẽ dùng tôi để uy hiếp anh. Bọn chúng biết tôi là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh”.

Huyết Vũ nói rất tự tin - Tôi là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh.

Quan trọng hơn cả Tô Duệ Hân sao?

Ừ, đúng vậy.

Huyết Vũ nghĩ như vậy.

Lăng Khôi cười gượng: “Tại sao bọn chúng không trực tiếp hẹn tôi?”

Huyết Vũ nói: “Có thể là vì không nắm chắc có thể đối phó với anh được hay không”.

Sáu giờ hai mươi bảy phút, mấy người Lăng Khôi đã lên đến đỉnh núi Xa Ngọc.

Bên trên có một hố đất cháy xém.

Lúc trước, bốn nghìn quân hộ vệ của nhà họ Bạch đã được chôn cất tại đây.

Mặc dù những xác chết ở đây đã được chuyển đi nhưng những vết máu và đất cháy xém để lại xung quanh rõ ràng đến vậy, chỉ bằng mắt thường cũng có thể biết được trận chiến diễn ra ở đây thê lương đến thế nào.

“Cuối cùng thì các người cũng đến rồi”.

Một giọng nói lạnh lùng truyền đến.

Bạch Ngân ung dung bước ra trong bộ đồ rằn ri: “Ồ, không ngờ Lăng Khôi cũng đến rồi. Đúng là một vị khách hiếm có”.

Mặc dù Lăng Khôi chưa bao giờ gặp Bạch Ngân, nhưng anh cũng đoán được thân phận của hắn: “Cậu chính là Bạch Ngân - phó tướng của quân hộ vệ nhà họ Bạch phải không?”

Bạch Ngân nói với vẻ kiêu ngạo: “Đúng vậy”.

Lăng Khôi nói: “Còn những người khác thì sao, ra đây cả đi”.

Quả nhiên, hai người còn lại cũng bước ra.

Một gã đàn ông có bốn tay và một người đàn ông trung niên xuất hiện.

Gã đàn ông bốn tay chính là hung thủ đánh Tô Duệ Hân, cũng là Trương sư huynh – một trong ba tông sư từng đến tìm ông cụ Tô để lấy bản danh sách liên quan đến Lăng Hiêu.

Còn người đàn ông trung niên là Bạch Dương Định – gia chủ nhà họ Bạch ở Càn Châu, Giang Bắc.

Bạch Ngân nở nụ cười đắc ý, giới thiệu tên của hai người này, rồi nói: “Vốn dĩ tao muốn dụ Huyết Vũ đến đây để dùng cô ta uy hiếp mày, không ngờ mày lại tự vác xác đến, vậy thì hôm nay mày sẽ phải chôn thân tại đây, để cúng tế cho những binh lính quân hộ vệ nhà họ Bạch đã mất ở núi Xa Ngọc này”.

Nghe đến đây, Lăng Khôi chợt nhíu mày, hóa ra hai người này chính là kẻ thù mà Lăng Khôi đang tìm kiếm.

Nếu là lúc trước, có lẽ Lăng Khôi sẽ lo sợ không đánh thắng được hai người này, nhưng sau khi vào ngôi mộ cổ, có được các bí kíp võ thuật và đan dược quý hiếm, giúp thực lực của Lăng Khôi đạt đến cảnh giới Thông Vân Kiều đỉnh cao, lúc này anh chẳng sợ bất kỳ kẻ nào nữa.

Hôm nay anh nhất định phải tìm ra được nguyên nhân sự việc ở núi Tuyết Long ba năm trước, rửa oan cho năm nghìn anh em quân đoàn Long Nha.

Bạch Dương Định gằn giọng nói: “Mày đã giết chết em trai Bạch Kim Thu, Cậu cả và quân đoàn hộ vệ nhà họ Bạch đúng không? Mày đã chọc giận nhà họ Bạch tao rồi! Hôm nay tao sẽ băm mày thành trăm mảnh để báo thù!”

Lăng Khôi cười khẩy nói: “Các ông đến đúng lúc lắm, tôi cũng đang muốn tìm các ông để tính sổ đây. Đã đến lúc làm rõ vụ án ở núi Tuyết Long rồi”.

Nghe thấy vậy, Trương sư huynh và Bạch Dương Định khẽ rùng mình: “Rốt cuộc mày là ai? Sao mày lại nhắc đến vụ án này?”

Lăng Khôi hờ hững đáp: “Sau khi đánh thắng ông, tôi sẽ nói cho ông biết, đừng vội, sẽ nhanh thôi”.

Bạch Dương Định hét lớn: “Chỉ dựa vào mày mà cũng muốn đánh thắng tao sao? Mơ mộng hảo huyền! Chết đi”.

Dứt lời, Bạch Dương Định lao về phía Lăng Khôi với tốc độ ánh sáng, rồi tung ra đòn đánh hiểm.

Lăng Khôi vận dụng chiêu thức đã học được trong một tháng qua, vung tay đánh trả quyết liệt.

Bên này, Trương sư huynh cũng tung đòn đánh về phía Huyết Vũ, giữ chân không cho cô ấy đi trợ giúp Lăng Khôi.

Trương sư huynh này rất lợi hại, Huyết Vũ không phải là đối thủ của ông ta, chỉ có thể cố gắng chống cự.

Trương Thượng Thanh cũng nhanh tay nhanh mắt tung đòn đánh về phía Bạch Ngân, hai bên đánh nhau một hồi, Trương Thượng Thanh mới giết chết được hắn.

Sau khi giết Bạch Ngân, Trương Thượng Thanh nhanh chóng lao đến giúp Huyết Vũ nhưng rõ ràng là chẳng có ích gì nhiều, hai người họ vẫn không phải là đối thủ của Trương sư huynh.

Đúng lúc này, Tô Kinh Hồng lại xuất hiện với sát khí ngút trời, khuôn mặt được che lại bởi một chiếc khăn voan những cũng không thể che hết khí chất xinh đẹp tuyệt trần.

Tô Kinh Hồng hét lớn về phía anh: “Lăng Khôi, anh còn nhớ lúc trước từng hứa sẽ giết chết người đã rạch mặt tôi không? Hôm nay cơ hội trả ơn của anh đến rồi đấy!”

Lăng Khôi hơi sửng sốt, sau đó liền hiểu ngay, hóa ra cao thủ từng rạch mặt Tô Kinh Hồng lại là Trương sư huynh bốn tay này. Vậy thì hôm nay anh sẽ trả thù và báo ơn luôn một thể.

Lăng Khôi gật đầu, vẫn chuyên tâm ra đòn đánh với Bạch Dương Định.

Bạch Dương Định không hổ danh là cao thủ Thông Vân Kiều, mỗi đòn đánh của ông ta đều rất có lực, nhanh và cực kỳ chuẩn xác.

Nhưng đáng tiếc đối thủ của ông ta là Lăng Khôi – người đã luyện đến cảnh giới Thông Vân Kiều đỉnh cao.