Chiến Thần Phục Thù

Chương 321: Ăn thịt sống




Thủy Nguyệt lắc đầu: “Không phải, cao hơn Bách Kình Cung còn có một cảnh giới đáng sợ hơn là Thông Vân Kiều. Cảnh giới này tôi không thể diễn tả bằng lời cho cậu được. Đại khái là nội kình tạo thành một cây cầu, dẫn tới một nơi vô tận. Nếu cậu có thể đi đến cuối cây cầu này, thì có thể vượt qua cả tông sư, trở thành sự tồn tại trên cả tông sư. Nhưng chuyện này rất khó, cho dù là đại sư kì tài như đạo sĩ Trung Nguyên, cố gắng cả đời cũng không thể đi đến cuối cây cầu. Cậu đừng nên hi vọng quá nhiều”.

Người phụ nữ này rất biết cách nói chuyện đả kích người khác.

Nhưng Lăng Khôi không để bụng, trong đầu không ngừng tái hiện lời nói của Thủy Nguyệt.

Kình khí chuyển động khắp xương khớp, phóng nội kình ra ngoài, Khí Trầm Áp, Đại Không Cử, Bách Kình Cung, Thông Vân Kiều.

Sáu cấp độ của tông sư.

Càng về sau, Lăng Khôi đúng là không tưởng tượng được.

Năm xưa đạo sĩ Trung Nguyên ngang tàng vô đối, cụ ấy cố gắng cả đời cũng chỉ đạt tới cấp độ Thông Vân Kiều, cuối cùng không sao tăng lên một cấp được nữa.

Ít nhiều cũng có tiếc nuối.

“Tu hành như leo núi. Từng bước từng bước một. Tốt nhất cậu nên xây dựng nền móng của mình cho tốt. Trung Hải hai trăm năm nay cũng chỉ có một đạo sĩ Trung Nguyên”, Thủy Nguyệt nói: “Quyển sách Kình Lạc Hải Lan Kinh này là tinh hoa cả đời của đạo sĩ Trung Nguyên. Nếu nền móng của cậu đã hoàn tất, thì cũng sẽ có cơ hội đạt tới trình độ Thông Vân Kiều. Có điều lúc ấy có lẽ cậu đã là một ông lão tàn tạ rồi”.

Lăng Khôi lau mồ hôi lạnh.

Thủy Nguyệt nói tiếp: “Cậu bái tôi làm sư phụ, hôm nay có duyên phận tới tầng thứ sáu. Vậy thì quyển sách này coi như là quà gặp mặt tôi tặng cậu”.

“Cảm ơn bà, Thủy Nguyệt”, Lăng Khôi như vớ được báu vật quý giá, lập tức nhận lấy cuốn sách cổ.

Thủy Nguyệt nhíu mày nói: “Cậu gọi tôi là gì?”

“Thủy, à không”, Lăng Khôi lập tức phản ứng lại, đứng thẳng người, sau đó cúi người thật sâu hành lễ với Thủy Nguyệt: “Sư phụ”.

“Ừ, không tệ. Nghe hai tiếng ‘sư phụ’ này tôi rất vui!”, Thủy Nguyệt cười nói: “Nếu cậu đã là đệ tử của tôi, tôi phải đặt ra ba điều lệ với cậu”.

Lăng Khôi nói: “Sư phụ cứ nói”.

Thủy Nguyệt nói: “Thứ nhất, cậu không được chống lại lệnh của tôi. Thứ hai, cậu không được khiến tôi không vui. Thứ ba, cậu ở bên ngoài tìm thấy đồ tốt phải đưa tôi xem đầu tiên. Thứ tư, cậu không được làm tôi mất mặt”.

“Sư phụ nói ra bốn điều lệ rồi”.

Lăng Khôi hơi cạn lời.

Thủy Nguyệt nói: “Không hài lòng sao?”

Lăng Khôi đáp: “Con nào dám. Sư phụ là sư phụ của con, sư phụ nói gì thì là thế”.

“Coi như cậu biết điều”, Thủy Nguyệt nói: “Bây giờ, tiến hành bước bái sư cuối cùng đi”.

Lăng Khôi tò mòi nói: “Dâng trà cho sư phụ sao?”

Thông thường thì bái sư cần phải dâng trà.

Một khi dâng trà cho sư phụ xong thì coi như bái sư thành công.

Thủy Nguyệt nói: “Tôi không chơi cái trò này”.

Dứt lời, bà ta lấy một con dao ngắn ra, sau đó vén tay áo lên, lộ ra cánh tay dài trắng nõn.

“Tôi thật không nỡ, hi vọng cậu sẽ không phụ lòng tôi. Hi vọng tôi không nhìn lầm người, nếu không thì đúng là không đáng”, Thủy Nguyệt thở dài, rồi hạ con dao xuống.

Ngay trước mặt của Lăng Khôi, bà ta cắt một mảng da thịt trên cánh tay xuống.

“Ăn nó đi!”

Thủy Nguyệt dùng con dao ngắn cắt một miếng thịt rất lớn đưa cho Lăng Khôi.

Lăng Khôi cảm thấy buồn nôn: “Sư phụ làm gì vậy?”

Thủy Nguyệt nói: “Đây chính là bước cuối cùng của quy trình bái sư, cũng là quy tắc không thể thiếu khi người hành động trong bóng tối chúng tôi thu nhận đệ tử”.

Lăng Khôi nói: “Không ăn có được không?”

Thủy Nguyệt lạnh lùng nói: “Không thể không ăn”.

Lăng Khôi nói: “Đã là thời đại nào rồi, có cần phải dã man như vậy không? Sư phụ làm như vậy con cảm thấy không thể hiểu được”.

Tay của Thủy Nguyệt đang chảy máu, còn nhìn thấy cả xương trắng rõ ràng, nhưng bà ta nhẫn nhịn nói: “Ăn đi”.

Lăng Khôi nói: “Nếu buộc phải ăn, con có thể nướng nó lên trước rồi mới ăn không?”

“Hiện giờ tôi đang rất tức giận. Cậu đừng khiến tôi nổi điên lên, nếu không tôi sẽ giết cậu”, Thủy Nguyệt nghiêm túc nói.

Lăng Khôi đã từng ăn thịt sống khi nào chưa?

Đương nhiên là đã từng ăn.

Trên chiến trường, điều kiện khổ cực thế nào? Có lúc không thể không ăn sống động vật hoang dã.

Nhưng thịt người thì chưa.

Có điều, Lăng Khôi biết cấp dưới của anh có người đã từng ăn.

Đây đã là gì chứ.

Nhưng trong căn phòng u ám này, anh cảm thấy cực kì ghê rợn.

“Con ăn xong liệu có chết không?”

Lăng Khôi cảm thấy quy trình này e rằng không phải là một nghi thức đơn giản.

Thủy Nguyệt nói: “Cậu ăn xong sẽ biết”.

Thấy Lăng Khôi do dự, bà ta nắm chặt lấy cằm của Lăng Khôi, cho miếng thịt lớn vào trong miệng anh: “Cậu chỉ cần lãng phí một giọt máu thôi là tôi sẽ đánh chết cậu! Ăn cho tôi!”

Lăng Khôi còn chưa kịp nhai, miếng thịt đã tự động trượt vào cổ họng.

Đúng, là tự trượt vào.

Như một con rắn chui vào bên trong.

Sau đó, anh thảm thiết hét lên, xé tim xé phổi.

“A!”

Anh lăn lộn dưới đất, kêu gào, ôm lấy cổ họng, cảm thấy ruột gan đứt rời từng đoạn.

Miếng thịt đó như một con rắn sống, nó đi tới đâu Lăng Khôi liền cảm thấy đau đớn như dao cứa tới đó.

Kinh khủng khiếp!

Chuyện gì vậy?

Liệu tôi có chết không?

Thủy Nguyệt nhìn Lăng Khôi, ánh mắt không có sự thông cảm nào, cũng không đi xử lý vết thương nổi bật trên cánh tay bà ta: “Đây là máu thịt của người hành động trong bóng tối, người hành động trong bóng tối cả đời kiên trì không cúi đầu trước vận mệnh, vất vả trăm năm. Cậu có thể chịu được cơn đau đớn này mới có tư cách làm đệ tử của tôi”.

“Một giọt máu như một lưỡi dao, nhẫn nhịn đau đớn, mới là đệ tử của tôi; một miếng thịt một phần công lực, có thể nắm bắt cơ hội tốt, mới có thể truyền được sáu phần công lực”.

“Đây là thuốc độc, để cậu đời này không thể chống lại tôi, nếu không cậu sẽ biến thành người hành động trong bóng tối, cả đời không thể nhìn thấy ánh sáng”.

“Cậu nhóc, đây chính là cái giá mà cậu phải trả. Cố gắng chịu đựng, đừng chết ở đây. Không thì lãng phí mất miếng thịt của tôi”.

Dứt lời, Thủy Nguyệt rời khỏi phòng.

Để lại một mình Lăng Khôi kêu gào lăn lộn dưới đất.

Quá vô tình!

Lăng Khôi tự hỏi cả đời này anh đã nếm đủ loại đau khổ, nhưng so sánh với sự đau đớn trước mắt thì những đau khổ trước đó không gọi là đau khổ, mà là vui sướng.

Ngày đầu tiên, Lăng Khôi mất tự chủ.

Miệng anh liên tục lôi mười tám đời tổ tông của Thủy Nguyệt lên chào hỏi một lượt.

Tới ngày thứ hai, cơn đau của Lăng Khôi dần thuyên giảm, cơ thể lại như bị giằng xé, tay chân, trái tim, mạch máu, mắt, tai và mũi, mọi thứ như không còn thuộc về bản thân anh.

Những điều kì lạ này kết hợp lại từng chút từng chút một.

Sang ngày thứ ba, Lăng Khôi đứng dậy.

Anh cảm nhận rõ ràng anh đã không còn là chính mình nữa, mà như là một cơ thể hoàn toàn khác.

Cứ như đã trùng sinh.

Tim anh đập chậm hơn, mạch máu lưu thông chậm hơn, đôi mắt có thể nhìn rõ cả con kiến cách đó một trăm mét, đôi tai có thể nghe được tiếng động của nó đang bò.

“Thủy Nguyệt, cảm ơn sư phụ”.

Trong lòng Lăng Khôi không còn trách móc bà ta, thay vào đó là sự cảm kích vô tận.