Chiến Thần Phục Thù

Chương 315: Dồn Lăng Khôi vào đường cùng




Chính vào lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Hội trưởng Mã, chuyện này xảy ra đột ngột, sự tình khẩn cấp. Không có nhiều thời gian cho ông đi điều tra đâu. Bây giờ ông phải cho chúng tôi thấy một thái độ rõ ràng đi”.

Người nói là một ông già khoảng bảy mươi.

Trên người mặc một bộ đồ thường ngày màu trắng, mặt vuông chữ điền tóc ba phân, dáng người cường tráng.

Mọi người nhìn thấy người vừa nói đều không nhịn được mà hít vào một hơi lạnh.

Tạ Ưng.

Phó hội trưởng thường vụ Công đoàn Trung Hải.

Theo biên chế sau khi Công đoàn Trung Hải khôi phục, cụ ta vẫn là phó hội trưởng thường vụ.

Bình thường, cụ ta ít khi đứng lên phát biểu.

Nhưng vai vế rất cao, lời nói cũng rất có sức nặng.

Mã Đằng bỗng cảm thấy không hay rồi.

Chuyện ngày hôm nay, rõ ràng là có sự chuẩn bị trước.

Từ sau khi bản thân lần nữa lãnh đạo Công đoàn Trung Hải, tất cả mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát, sao còn xảy ra chuyện như thế này chứ?

Mã Đằng nói: "Nếu như chuyện này là thật, tôi sẽ nghiêm trị tập đoàn Nhân Hòa, tất cả đều giải quyết dựa theo quy định”.

Tạ Ưng nói: "Có câu nói này thì chúng tôi yên tâm rồi, tôi chờ tin tức từ hội trưởng Mã”.

...

Sau cuộc họp, Mã Đằng tức giận thở hổn hển xông vào phòng làm việc: "Giang Nhược Ly, chuyện này là thế nào?"

Giang Nhược Ly cúi đầu hổ thẹn: "Sự việc xảy ra đột ngột, tôi cũng không biết tình hình cụ thể ra sao. Bây giờ tôi lập tức cho người tới thị trấn Tào Dương điều tra chân tướng sự việc. Tôi tin cô Tô tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy”.

"Giờ mới điều tra chân tướng của chuyện này thì đã quá muộn”.

Mã Đằng biết rất rõ, chuyện lần này ập tới bất ngờ, cho dù bây giờ có điều tra ra chân tướng thì cũng vô ích.

Huống hồ, chuyện như thế này hoàn toàn không thể nói rõ mồn một được.

Giang Nhược Ly hỏi: "Vậy phải làm thế nào?"

Mã Đằng nói: "Đối phương hừng hực khí thế, chuyện thị trấn Tào Dương chỉ sợ là cái cớ thôi. Mục đích thật sự của bọn chúng không hề đơn giản”.

Giang Nhược Ly nghi ngờ: "Chẳng lẽ bọn chúng muốn lật đổ cô Tô?"

Mã Đằng lắc đầu: "Cửu gia của quận Vọng Giang và Càn Châu Giang Bắc qua lại rất thân thiết, còn xuất thân của Tạ Ưng càng không đơn giản, đến bây giờ tôi vẫn không rõ lai lịch của Tạ Ưng. Lúc đầu khi tôi trở thành hội trưởng của Công đoàn Trung Hải, là ông ta đã nhường cho tôi làm. Hai người này liên kết với nhau nổi loạn, sao có thể chỉ vì một người như cô Tô chứ?"

Giang Nhược Ly đột nhiên rùng mình: "Lẽ nào, bọn họ muốn chống lại anh Lăng?"

Toàn thân cô ấy nổi hết gai ốc.

Bây giờ Lăng Khôi là ai?

Bá chủ Trung Hải đấy.

Bọn họ lại dám ra tay với Lăng Khôi sao?

Mã Đằng đáp: "Cũng chỉ có thể giải thích như vậy”.

Giang Nhược Ly nói: "Nhưng nếu bọn họ muốn chống lại anh Lăng thì nên trực tiếp gây rắc rối cho anh Lăng mới đúng chứ. Sao phải chuyển mũi nhọn hướng vào cô Tô? Đây chẳng phải là vẽ thêm chuyện sao?"

"Giết người không cần dao!", Mã Đằng nói: "Rất nhiều người ở Công đoàn Trung Hải đều biết tập đoàn Nhân Hòa do một tay cậu Lăng nâng đỡ, cũng biết cậu Lăng mới là người đứng sau đưa ra quyết sách ở tập đoàn Nhân Hòa. Bây giờ chúng bôi nhọ tập đoàn Nhân Hòa, bước tiếp theo bọn chúng sẽ chĩa thẳng mũi nhọn vào cậu Lăng”.

Giang Nhược Ly đột nhiên hiểu ra: "Bọn chúng muốn bôi nhọ anh Lăng, khiến cho anh Lăng muốn mất đi sự tin tưởng của mọi người?"

Sở dĩ lần trước Lăng Khôi có thể đảm nhận vị trí bá chủ Trung Hải, một mặt đương nhiên là vì có thực lực phi phàm, một mặt khác cũng là vì lập được công lớn cho Trung Hải, có được sự ủng hộ của rất nhiều người.

Hai nhân tố này, không thể thiếu đi bất cứ cái nào.

Nếu Lăng Khôi mất đi sự ủng hộ của giới võ thuật Trung Hải, trở thành tội đồ bị cả giới võ thuật chửi rủa.

Vậy thì vị trí bá chủ Trung Hải cũng coi như sụp đổ một nửa.

Còn nếu ai có thể đứng ra giải quyết dịch bệnh lần này, chẳng phải là lần nữa lấy được lòng dân sao...

Quá đáng sợ.

Mã Đằng nói: "Những lời cô nói mới là chuyện tôi lo lắng. Sau chuyện này, có một thế lực giấu mặt to lớn nào đó giật dây. Nếu không dựa vào Tạ Ưng và Cửu gia thì tuyệt đối không dám làm ra việc như vậy”.

Giang Nhược Ly đáp: "Bây giờ tôi lập tức liên lạc với tập đoàn Nhân Hòa”.

Nói xong, Giang Nhược Ly vội vàng đi gọi điện thoại.

Sau đó, toàn thân Giang Nhược Ly đều bị dọa đến mặt mày tái mét, toàn thân run rẩy.

Mã Đằng tò mò hỏi: "Sao vậy?"

Giang Nhược Ly lạc hẳn giọng đi: "Cô Tô... Trong lúc cứu trợ bệnh nhân ở thị trấn Tào Dương, bị người dân đến gây sự đập trúng đầu, cấp cứu không được... chết rồi!"

"Cái gì?"

Ngay cả Mã Đằng là người nhân vật cấp cao mà nghe xong câu này cũng bị dọa đến giật mình.

Loạn hết cả rồi!

Vợ của Trung Hải Vương bị người ta đánh chết?

Trung Hải sắp loạn rồi!

Tiếp theo ai có thể chịu được ngọn lửa giận của Lăng Khôi chứ?

Ai mà dám ra tay với thủ đoạn hung hãn như vậy?

Giang Nhược Ly kể lại chi tiết chuyện của thị trấn Tào Dương một lượt, cuối cùng nói: "Sự việc đã xảy ra là như vậy...”

Mã Đằng vô thức cảm thấy sởn tóc gáy, vô cùng sợ hãi: "Thế lực giấu mặt lần này quá ngông cuồng! Bọn chúng không sợ Lăng Khôi nổi giận sao?"

Giang Nhược Ly cũng bị dọa mặt mũi tái mét: "Thế lực đứng sau giật dây ngang ngược quá! Lại dám làm chuyện này đến mức tuyệt tình như vậy?"

Mã Đằng lẩm bẩm: "Cô nói xem, Tô Duệ Hân chết rồi, tiếp theo Lăng Khôi sẽ làm ra chuyện gì?"

Giang Nhược Ly đáp: "Tráng sĩ phẫn nộ, máu bắn năm bước, thiên tử phẫn nộ, trăm vạn tử thi. Tiếp theo Lăng Khôi sẽ giết người, điên cuồng giết người”.

Mã Đằng hỏi: "Giết ai?"

Giang Nhược Ly đáp: "Kẻ đầu sỏ, hung thủ ra tay. Lăng Khôi sẽ chỉ huy lữ đoàn hộ vệ Trung Hải tiến thẳng vào thị trấn Tào Dương, giết hết những kẻ gây chuyện”.

Mã Đằng nói với ẩn ý sâu xa: "Nhưng những người gây chuyện đó lại là những người mắc bệnh. Hơn nữa còn là mấy mươi nghìn người bệnh. Bọn họ bị xúi giục mới gây chuyện. Nếu Lăng Khôi thật sự tức giận mà giết nhiều người như vậy thì... giới võ thuật Trung Hải và cả xã hội đều sẽ lôi cả mười tám đời tổ tông của Lăng Khôi ra hỏi thăm một lượt. Tất cả người dân Trung Hải đều sẽ xem Lăng Khôi là ác ma, là kẻ điên, cả thần phật cũng sẽ nổi giận, thảm sát hàng triệu người”.

"Một khi xảy ra chuyện này, Lăng Khôi sẽ trở thành kẻ thù của tất cả mọi người ở Trung Hải. Cậu ấy sẽ tiêu đời, hoàn toàn tiêu đời!", giọng nói của Mã Đằng hơi run rẩy.

Quá tàn độc!

Mã Đằng không thể ngờ được, Trung Hải mà bản thân mình kiểm soát trong tầm tay lại đột nhiên xảy ra chuyện lớn như vậy.

Đây đúng là vấn đề nan giải.

Rõ ràng là muốn hại chết Lăng Khôi.

Giang Nhược Ly cũng thấy ớn lạnh: "Bọn chúng không những muốn bôi nhọ danh dự của anh Lăng còn muốn đẩy anh Lăng tới đường cùng, quá tàn độc! Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?"

"Không cần đi điều tra nữa. Đối phương cố ý khiến chúng ta dời sự chú ý đến việc điều tra chân tướng của sự việc, nếu chúng ta làm như vậy thì sẽ bị trúng kế. Việc khẩn cấp trước mắt là phải ngăn cản cậu Lăng vì nóng giận mà ra tay giết người!", Mã Đằng nói: "Tôi phải đi tìm cậu Lăng. Cô ở lại Công đoàn Trung Hải, ngăn cho sự việc không nghiêm trọng thêm nữa”.

Giang Nhược Ly chỉ cảm thấy tim mình như ngừng đập.

Lăng Khôi lên cầm quyền, vừa xây dựng được trật tự Trung Hải thì bây giờ đây gần như bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ!