Chiến Thần Phục Thù

Chương 278: Đến Tích Sơn




Tích Sơn.

Là núi thánh của Trung Hải.

Phía trên có một đạo quán – đạo quán Tích Sơn.

Nghe đồn, mấy trăm năm trước có một vị đạo sĩ ngao du đến đây, phát hiện nơi này là một vùng trù phú phong thủy, do đó đặt chân xây đạo quán ở đây, tu luyện mấy chục năm, thu nhận vô số đồ đệ.

Sau này có kẻ thù bên ngoài xâm lược Trung Hải, đạo sĩ dẫn hàng loạt đồ đệ xuống núi, chống lại kẻ địch, bảo vệ lãnh thổ, tạo nên uy danh hiển hách, nhận được ủng hộ và tán dương của người dân địa phương.

Sau chiến tranh, đạo sĩ được tôn thờ như nhân vật thần thánh, vô số tín đồ khắp nơi đến thăm, hương hỏa không ngừng. Thân sĩ cường hào địa phương không ngừng góp tiền xây dựng thêm cho đạo quán, cuối cùng khiến Tích Sơn trở thành núi thánh của Trung Hải.

Cho đến hôm nay, mỗi dịp lễ tết rất nhiều người đều muốn đến Tích Sơn dâng hương cầu nguyện, cầu bình an, cho dù ngày thường, người đến hành hương cũng rất đông.

Đạo quán Tích Sơn tọa lạc gần đỉnh núi, một vùng núi lớn trên đạo quán vẫn còn tươi tốt, trạng thái nguyên thủy, chưa được khai phá, không có đường thông với núi, cũng không có ai lên đó.

Chín giờ sáng, đạo quán đã đông nghịt, hương hỏa liên miên.

Hai người Lăng Khôi và Huyết Vũ đến đạo quán Tích Sơn từ sớm.

Trước đó Lăng Khôi đã ở Trung Hải ba năm, nhưng chưa từng đến đạo quán Tích Sơn lần nào.

Hôm nay là lần đầu đến.

“Nơi này quả thật là phồn hoa, vô số tín đồ. Trong địa bàn Trung Hải, e rằng đây được coi là đạo quán số một nhỉ?”, Lăng Khôi chắp tay sau lưng bước vào trong đạo quán, xuôi theo dòng người, mua nhang và cung kính hành lễ.

Hai người tiếp tục bước lên phía trước.

Đạo quán rất lớn.

Chín sảnh lớn và tám mươi mốt căn phòng.

Trên chính điện, thờ phụng một pho tượng cực lớn.

Pho tượng phong thái thần tiên, tay cầm phất trần, nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt.

Lăng Khôi nói: “Có lẽ đây chính là đạo sĩ năm đó?”

Huyết Vũ nói: “Đúng vậy, đạo sĩ Trung Nguyên, từng chống lại kẻ thù bên ngoài giúp Trung Hải, một mình đấu lại cả trăm, ngàn tên địch, một đời anh hùng hào kiệt công lao hiển hách. Cái tên Trung Hải là lấy một chữ Trung từ trong tên của ông ấy, có thể thấy ông ấy có sức ảnh hưởng lớn đến mức nào”.

Trung Hải.

Chữ Trung là lấy từ chữ Trung của đạo sĩ Trung Nguyên.

Vinh dự này, quả thật không phải tầm thường.

“Đúng là ghê gớm thật”.

Lăng Khôi tiếp tục bước lên phía trước, xuyên qua chính điện, phía sau là một khu vực cấm, xung quanh thiết lập hàng rào, còn có lưới sắt để ngăn cách, phía trên viết một chữ cấm rất lớn.

Rất nhiều du khách đến nơi này, thì tự giác xoay người rời đi.

Ở đây coi như là phần cuối của đạo quán Tích Sơn rồi.

Lăng Khôi lại dẫn theo Huyết Vũ, tiếp tục đi tới trước thuận theo lưới sắt, ở chỗ cuối cùng có một cửa nhỏ.

Bên cạnh cửa nhỏ, có một tiểu đạo sĩ quét sân.

“Đứng lại, ở đây là khu vực cấm của đạo quán, mời các người về cho”, tiểu đạo sĩ cảnh cáo.

Lăng Khôi lấy thiệp mời ra.

Tiểu đạo sĩ nhận lấy thiệp mời vừa nhìn thì đột nhiên kinh hãi, đánh giá hai người Lăng Khôi từ trên xuống một lượt, nói với thái độ cung kính: “Mời theo tôi”.

Tiểu đạo sĩ dẫn theo hai người đẩy cửa sắt của cấm địa ra, chỉ vào con đường nhỏ phía trước: “Hai vị đi men theo con đường nhỏ này lên núi, đến đỉnh núi sẽ có người đón tiếp”.

“Cảm ơn cậu”.

Lăng Khôi nhỏ giọng cảm ơn, xuyên qua thềm đá, thuận theo con đường nhỏ lên núi.

Gió hai bên xào xạc từng đợt, âm u đáng sợ, không có hơi người, xung quanh còn có khỉ và quạ đen chạy qua chạy lại, rắn chuột ẩn hiện.

Trông thì có vẽ đỉnh núi không xa, nhưng đường đi lên lại mất hơn một tiếng.

Đến được đỉnh núi, chỉ thấy đã bước vào một thế giới khác.

Một đỉnh núi bằng phẳng to lớn, giống như có người khổng lồ dùng búa lớn đập bằng phẳng đỉnh núi này vậy.

Trên đỉnh núi bằng có một quảng trường cực rộng, quảng trường vẻ một hình bát quái cực lớn.

Lúc này, trên quảng trước đã có không ít người đứng đông nghịt.

Xung quanh quảng trường có ba tòa kiến trúc cao ba tầng, thế tam giác vây quảng trường to lớn ở giữa.

Huyền Vũ giải thích: “Kiến trúc ba tòa này, chia ra đại diện cho phủ Vân Phong, Tứ Phương Quán và Bách Gia Quyền. Ba bên đều phái lượng lớn cao thủ trẻ đến tham gia thi đấu võ thuật ở Tích Sơn. Nhà họ Tần đến với tư cách đồ đệ dưới trướng phủ Vân Phong”.

Lăng Khôi gật đầu, ngẩng lên nhìn, quả nhiên nhìn thấy ba tòa kiến trúc lớn có ba bảng hiệu thẳng đứng, bên trên lần lượt viết: Phủ Vân Phong, Tứ Phương Quán, Bách Gia Quyền.

“Cuộc thi đấu võ thuật ở Tích Sơn chủ yếu là võ đài của ba thế lực lớn này, phần lớn cao thủ đều được ba thế lực lớn này tiến cử, đương nhiên cũng có những cao thủ của thế lực khác hoặc người hành động riêng lẻ cũng sẽ đến tham gia, nhưng danh sách để lại cho bọn họ không nhiều, thiệp chúng ta nhận là thiệp mời của nhà họ Tần, theo lý thì, nên vào tòa kiến trúc ở giữa trước”, Huyết vũ giải thích chi tiết.

Lăng Khôi gật đầu: “Vậy đi thôi”.

Đi qua vô số người trên quảng trường, Lăng Khôi đến đại điện của tòa kiến trúc phủ Vân Phong.

Chỉ thấy ba bốn người tụ tập trong đại điện, ai nấy đều có khí vũ hiên ngang, thanh niên anh tuấn.

Người ngồi ở vị trí cao nhất là một người đàn ông tầm bốn mươi tuổi, mặc bộ áo dài màu xám tro, nhiều người xung quanh nhìn thấy người này đều đồng loạt bước lên hành lễ.

Lăng Khôi và Huyết Vũ chỉ đứng phía sau đám người, lặng lẽ nhìn mọi thứ trước mắt.

“Lăng Khôi, anh đến cũng không nói với tôi một tiếng”, đột nhiên có một giọng nói quen thuộc truyền đến.

Diệp Tử Khanh vội bước đến gần.

Vô số cậu ấm vây quanh bên cạnh, ai nấy cũng nịnh hót tặng quà.

Cô ta là con gái của Trung Hải Vương, địa vị ở Trung Hải cao cỡ nào chứ?

Đương nhiên là không cần nói nhiều rồi.

Bao nhiêu thế gia nhà giàu đều muốn ôm đùi Diệp Tử Khanh, muốn cưới Diệp Tử Khanh làm vợ, bước lên đỉnh cao của đời người.

Có điều Diệp Tử Khanh hoàn toàn không hề để tâm đến bọn họ, mà chạy thẳng đến bên cạnh Lăng Khôi, cười nói vô cùng thân thiết, giống như một đôi tình nhân.

Điều này khiến mấy người xung quanh hết sức ngưỡng mộ.

Lăng Khôi quay đầu lại nhìn: “Tử Khanh, cô cũng đến tham gia cuộc thi đấu võ thuật ở Tích Sơn sao?”

Diệp Tử Khanh nói: “Đúng vậy, lần trước tôi cũng tham gia thi đấu võ thuật ở Tích Sơn, nhưng không thể vào vòng tứ kết, đã phụ lòng mong mỏi của bố. Lần này tôi định đến thử lần nữa, cố gắng hết sức bước vào vòng tứ kết, anh thì sao? Cũng đến tham gia hả? Hay là đến xem thôi?”

Lăng Khôi khẽ cười nói: “Tôi vốn không muốn đi, nhưng có người gửi thiệp cho tôi, nên tôi đến”.

“Được, nếu anh cũng tham gia thi đấu võ thuật Tích Sơn, thì sẽ có xác suất lớn lọt vào vòng tứ kết. Nếu anh mà có tên trong danh sách vòng tứ kết thì tôi muốn vào vòng tứ kết càng khó rồi”, Diệp Tử Khanh thở dài, mặt đầy vẻ thất vọng.

Trước đây Lăng Khôi từng đánh bại người máy số hai ngang với ngoại kình đỉnh cao trong phòng huấn luyện của nhà họ Diệp. Với bản lĩnh sức mạnh như vậy thì sẽ có xác suất vào vòng tứ kết rất lớn.

Diệp Tử Khanh tự thấy không bằng anh nên trong lòng rất buồn.

Lăng Khôi nhìn bộ dạng tức giận của cô ta thì không khỏi cảm thấy buồn cười: “Không tự tin với bản thân sao, nói không chừng tôi gặp phải nhân vật nào đó ghê gớm, bị đánh bại ngay vòng đầu thì sao?”

Diệp Tử Khanh nói: “Trong cuộc thi đấu võ thuật Tích Sơn, nhân tài dưới ba mươi tuổi đều có thể tham gia, người có thể đánh bại anh thì không nhiều. Tôi không giận, đùa với anh thôi, ai gửi thiệp mời cho anh vậy?”

“Nhà họ Tần”, Lăng Khôi cũng không giấu giếm.

“Hóa ra là chú Tần Phong”, Diệp Tử Khanh không nghĩ quá nhiều: “Chú ấy sắp đến rồi, đi thôi, tôi dẫn anh đi gặp đại sư huynh”.

Đại sư huynh mà cô ta nói chính là người đàn ông áo dài màu xám tro trên vị trí cao nhất kia.

Hướng Văn Địch.

“Đại sư huynh, đây là Lăng Khôi”, Diệp Tử Khanh kéo Lăng Khôi đến trước mặt Hướng Văn Địch rất tự nhiên, giới thiệu một lượt.

Kết quả Hướng Văn Địch cũng không thèm nhìn Lăng Khôi, mà đổi chủ đề nói: “Tiểu sư muội à, đã lâu không gặp, em ngày càng xinh đẹp động lòng người. Lần này đến tham gia thi đấu võ thuật Tích Sơn, chắc chắn có thể lấy được thứ bậc cao”.

“Chỉ mong vậy”, Diệp Tử Khanh quay đầu nói với Lăng Khôi: “Lăng Khôi, đây là đại sư huynh của tôi – Hướng Văn Địch, là cao thủ lợi hại nhất dưới trướng của bố tôi, còn lợi hại hơn anh cả của tôi đấy”.

Lăng Khôi cũng không nhìn Hướng Văn Địch, mà là nhìn Diệp Tử Khanh: “Tử Khanh, hai tháng không gặp, cô ngày càng xinh đẹp rực rỡ”.

Diệp Tử Khanh kinh ngạc, hai người này thật kỳ lạ.

Phớt lờ tôi luôn sao?

Thể diện của Diệp Tử Khanh tôi không đáng nhắc đến như vậy à?

Hướng Văn Địch nói: “Tiểu sư muội, anh Tần đến rồi, anh phải đi đón”.

Hướng Văn Địch đứng dậy, đến cổng đón tiếp Tần Phong.

Chỉ thấy Tần Phong dẫn theo đám Tần Hoa Lệ, Tần Thiếu Long, Tần Hổ và khoảng mười đệ tử khí thế hùng dũng bước vào.

Cả đoạn đường nói cười với Hướng Văn Địch vô cùng thân thiết.

Sau khi hai bên vào chỗ ngồi vừa uống trà vừa trò chuyện.

Khoảng mười hai giờ.

Trong đại sảnh của tòa kiến trúc phủ Vân Phong, đã tụ tập ước chừng hơn trăm người.

Bảy mươi bàn tiệc.

Người dẫn đầu chính là Tần Phong và Hướng Văn Địch.

Lăng Khôi và Huyết Vũ chỉ ngồi ở vị trí trong góc sâu nhất.