Chiến Thần Phục Thù

Chương 260: Nhìn về phương xa




Lòng Chu Lam như bùng nổ.

Bữa cơm ngày hôm nay đã khiến bà ta phải chịu cú đả kích quá lớn.

Đặc biệt sau khi biết Lăng Khôi chính là cậu Lăng, tâm trạng của bà ta vô cùng kích động, lớn tiếng la hét trong phòng, áy náy tự trách mình.

Cuối cùng Tô Duệ Hân cũng không muốn nghe thêm nữa, cô bắt đầu an ủi Chu Lam.

Tô Chính thở dài kéo Chu Lam về phòng, nghiêm túc giáo huấn một hồi. Tâm trạng của Chu Lam mới dần dần khôi phục như bình thường.

Tô Chính nghiêm túc nói: "Chu Lam, Duệ Hân đã trưởng thành rồi, hơn nữa sự nghiệp cũng đã thành công. Lúc này Lăng Khôi và Duệ Hân ly hôn, người tổn thương nhất, khó chịu nhất chính là Duệ Hân. Bà còn muốn quấy rầy hai đứa một cách mù quáng sao? Như vậy sẽ chỉ làm con gái càng thêm khó chịu”.

Chu Lam lau khô nước mắt, gật đầu: "Tôi biết rồi. Tôi thật sự rất hối hận, là tôi hủy hoại hạnh phúc của Duệ Hân. Nếu như sớm biết Lăng Khôi là cậu Lăng thì lúc trước tôi đã không coi thường Lăng Khôi, lại càng không chia rẽ hai đứa”.

"Chuyện đã đến nước này, có nói gì cũng đều vô ích”, Tô Chính mắng: "Sau này bà đừng nhúng tay vào chuyện hôn nhân tình cảm của Duệ Hân nữa”.

Chu Lam gật đầu lia lịa: "Vâng, sau này tôi nhất định không can thiệp vào chuyện của Duệ Hân nữa. Chao ôi, con gái của tôi thật sự khổ quá mà. Không đúng. Chỉ có Lăng Khôi ký tên lên tờ đơn ly hôn đó, Duệ Hân vẫn chưa ký tên mà. Chỉ cần Duệ Hân không ký tên, chẳng phải Lăng Khôi và con gái mình vẫn chưa ly hôn sao?"

Nghĩ đến đây, Chu Lam giống như nắm được cái phao cứu sinh, bà ta bỗng níu cánh tay của Tô Chính lại: "Tô Chính, ông nói có đúng hay không?"

Tô Chính nói: "Chu Lam, bà vẫn không hiểu sao? Chuyện hôn nhân là dựa vào tình cảm của hai người, nếu như tình cảm không tốt thì có cưỡng ép hay trói buộc chung một chỗ cũng không được. Bà đừng can thiệp nữa, được không?"

Chu Lam lập tức mất hứng.

Tô Chính tiếp tục nói: "Hơn nữa, cậu Lăng này là nhân vật ở đẳng cấp khác, bà có thể thao túng hôn nhân của cậu ấy sao? Bà đừng quan tâm mù quáng nữa. Nếu như Lăng Khôi và Duệ Hân còn có phúc, tự khắc sẽ nối lại tình duyên”.

Chu Lam thở dài: "Được rồi. Hôn nhân của nhân vật lớn như thế này đúng thật không phải là điều tôi có thể quan tâm. Nhắc mới nhớ, trước đây khi dùng thân phận của cậu Lăng, Lăng Khôi đã làm giúp nhà chúng ta rất nhiều chuyện, cũng xem như có tình cảm sâu đậm với con gái chúng ta. Chỉ là...”

Tô Chính thấy tâm trạng Chu Lam đã ổn định lại, ông rót một ly nước rồi uống một ngụm: "Cậu Lăng là người làm việc lớn. Lần này đến tìm tôi không phải vì chuyện yêu đương nam nữ mà là vì muốn tìm hiểu nguyên nhân cái chết của bố”.

Lúc này, Chu Lam mới tỉnh táo lại, tò mò nói: "Những điều ông nói với Lăng Khôi trước đó là thật à?"

Tô Chính nói: "Đúng vậy. Cái chết của bố chắc chắn không phải ngẫu nhiên mà là bị người ta hãm hại”.

Chu Lam: "Nhưng tôi nghe ông nói là có hai tông sư võ thuật đến. Bọn họ đến vì một người tên là Hiêu Vương ư? Hiêu Vương là ai? Tông sư võ thuật là người có cấp bậc gì?"

Tô Chính nói: "Tông sư võ thuật là người vượt quá sự tồn tại của người bình thường. Ở Trung Hải chỉ có một tông sư võ thuật là Trung Hải Vương. Cho dù là năm gia tộc lớn ở Trung Hải cũng chỉ là cậu em trai nhỏ trước mặt Trung Hải Vương. Quân đội duy nhất của Trung Hải cũng nằm trong tay Trung Hải Vương”.

Vù!

Chu Lam hít vào một hơi: "Tông sư võ thuật lại kinh khủng đến vậy sao! Tại sao bố lại chọc đến nhân vật mạnh mẽ như vậy chứ? Chẳng lẽ là vì Hiêu Vương này?"

Tô Chính nghiêm túc gật đầu: "Hiêu Vương là vua của các vị tướng tinh nhuệ nước ta. Lúc trước có một vài chuyện xảy ra, hẳn là Hiêu Vương và bố có mối quan hệ rất thân thiết sâu sắc, chỉ là hiện giờ tôi vẫn chưa biết Hiêu Vương là ai”.

Tô Chính không giấu giếm chuyện này với người nhà.

Chu Lam vô cùng giật mình: "Xem ra Hiêu Vương hoàn toàn không thua kém gì tông sư võ thuật. Thế mà nhà họ Tô chúng ta lại dính dáng đến chuyện lớn như vậy. Đây không phải việc tốt lành gì. Tô Chính, ông đừng tiếp tục điều tra nữa”.

Tô Chính cười gượng: "Cho dù tôi có muốn điều tra cũng không thể điều tra được nữa. Bây giờ phải xem cậu Lăng có thể nối tiếp tiến độ của tôi hay không. Trước đây bố sắp xếp cậu ấy làm con rể của nhà họ Tô là có dụng ý sâu xa hơn”.

Vẻ mặt Chu Lam đầy hoài nghi: "Cái chết của bố có dính dáng đến nhân vật lớn long trời lở đất như vậy, Lăng Khôi vẫn dám điều tra sao?"

Tô Chính nói: "Tôi có cảm giác quan hệ giữa Lăng Khôi và bố không hề bình thường, có lẽ là cậu ấy sẽ đi điều tra tiếp. Cũng có thể đây chính là dụng ý của bố khi ông lập di chúc về hôn ước trước đây. Tiếp theo phải chờ xem Lăng Khôi hành động. Đây là chuyện quan trọng, bà và Duệ Hân tuyệt đối không được đề cập với người ngoài”.

Chu Lam nặng nề gật đầu: "Tôi biết rồi”.

Lăng Khôi trở lại hồ Bạch Thúy, đứng bên hồ nhìn ra xa cái hồ nước rộng lớn trước mặt.

Dưới trời mưa bụi, anh không ít cặp tình nhân che ô đi dạo quanh hồ Bạch Thúy.

Lăng Khôi đứng chắp tay, nhìn về phương xa.

Huyết Vũ cầm một cái dù che mưa làm bằng gỗ, đứng bên cạnh Lăng Khôi.

Lăng Khôi không nói lời nào, cô ấy cũng im lặng.

Dần dần, mưa càng lúc càng lớn.

Huyết Vũ không nhịn được nhắc nhở: "Anh Lăng, mưa càng lúc càng lớn, trời thì lạnh, vết thương của anh vẫn chưa hồi phục. Chúng ta quay về thôi”.

Lăng Khôi thở dài: "Sau khi biết nguyên nhân cái chết của ông cụ Tô, trong lòng tôi luôn rất hỗn loạn. Ba năm rồi, cuối cùng cũng có manh mối về chuyện này. Hơn nữa, cái chết của ông cụ Tô còn có liên quan đến tôi. Bố nuôi của tôi vì dính dáng đến tôi nên mới chết”.

Nói xong lời cuối cùng. Lăng Khôi siết chặt nắm đấm: "Bố nuôi, con thật sự xin lỗi. Là Lăng Khôi vô dụng, không những không thể báo đáp công ơn nuôi dưỡng của người mà còn hại chết người”.

Trong đầu Lăng Khôi hồi tưởng lại vô số hình ảnh mình đã từng lưu lạc đầu đường xó chợ, bị người ta bắt nạt, sau đó được ông cụ nhận nuôi.

Ông cụ Tô rất hòa nhã dễ gần, sau khi nhận nuôi anh đã đối xử với anh như con ruột.

Suy nghĩ một lúc, viền mắt của Lăng Khôi đã ươn ướt.

Huyết Vũ trầm giọng nói: "Anh Lăng, chuyện này không thể để yên như vậy được. Có người dám to gan giơ nanh vuốt về phía ông cụ Tô trước ngày lật lại bản án núi Tuyết Long. Những người này đúng là to gan lớn mật, tội ác tày trời, tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ”.

Lăng Khôi nói: "Một người cũng không thể bỏ qua. Đầu của bọn họ, tôi muốn chặt từng cái xuống rồi đưa đến trước phần mộ của bố nuôi, chôn cùng với ông ấy. Việc khẩn cấp hiện nay là tìm kiếm những người này”.

Huyết Vũ nói: "Tôi đi tìm”.

Lăng Khôi nói: "Không nên quá sốt ruột. Lúc này vết thương của tôi vẫn chưa hồi phục, nếu muốn tra hỏi tung tích của hai tông sư võ thuật kia từ tay Diệp Vân Phong thì thực lực của tôi nhất định phải áp chế Diệp Vân Phong mới được”.

Lời Lăng Khôi nói đều là thật.

Nếu như thực lực của Lăng Khôi không chèn ép được Trung Hải Vương, cho dù anh có đi tìm người ta tra hỏi, người ta cũng không mở miệng.

Huyết Vũ nói: "Tìm Tô Kinh Hồng, cô ấy có thể chữa lành vết thương của anh”.

Lăng Khôi nói: "Ừ, chuyện cần làm tiếp theo là tìm được Tô Kinh Hồng để chữa khỏi vết thương của tôi. Chỉ cần vết thương của tôi hồi phục thì tôi có thể đánh nhau với tông sư võ thuật”.

Lăng Khôi nói với vẻ rất chắc chắn.

Nếu đổi lại trước đó, Lăng Khôi không dám nói lời như vậy.

Đánh nhau với tông sư võ thuật, nói đùa gì vậy chứ?

Đây chính là chuyện mà cả đời người khác cũng không dám tưởng tượng đến.

Cho dù là đại sư võ thuật, cả cuộc đời cũng không dám nói có thể nhòm ngó đến tông sư võ thuật.

Trung Hải có hàng chục triệu người, võ thuật hưng thịnh, tung hoành giới võ thuật và giới võ cổ truyền lâu như vậy, người được biết đến là tông sư võ thuật cũng chỉ có Diệp Vân Phong.

Có thể thấy được, nếu muốn trở thành tông sư võ thuật là chuyện khó khăn đến mức nào.

Huyết Vũ nói: "Được rồi, tôi đi tìm Tô Kinh Hồng, anh đợi tôi. Lúc tôi không có ở đây, anh nhất định phải chăm sóc bản thân cho thật tốt, tuyệt đối không được làm chuyện ngốc nghếch gì nữa”.

Lăng Khôi rất nghiêm túc: "Cô yên tâm đi. Tôi tự biết chừng mực”.

Huyết Vũ rời đi.

Một mình Lăng Khôi đứng yên trong màn mưa, thật lâu sau mới trở lại trong tứ hợp viện.

Chỉ còn lại một mình Lăng Khôi trong không gian rộng lớn.