Chiến Thần Phục Thù

Chương 236: Giông bão




Mưa tháng bảy ào ào như trút nước, còn mang theo sấm chớp ầm ầm, vô cùng đáng sợ.

Mưa lớn liên tiếp bảy ngày bảy đêm, khiến cho cả thành phố Trung Hải chìm trong màn mưa mờ mịt.

Dường như ông trời đang than khóc, cũng giống như các vị thần đang rơi nước mắt.

Thành phố Trung Hải vẫn nhộn nhịp như thường ngày, cho dù là cơn bão này cũng không thể ngăn cản được người qua kẻ lại, đông đúc náo nhiệt. Mọi người vẫn làm việc theo tuần tự như cũ, giống như chẳng có gì thay đổi cả.

Trong biệt thự nhà họ Đường.

Tôn Lộc và Diệp Hùng nghỉ ngơi điều dưỡng ở đây cũng đã đủ bảy ngày bảy đêm.

Vết thương của hai người đã gần bình phục.

Thật ra, nếu như người bình thường mà bị thương nặng như vậy, thì muốn hồi phục lại cũng cần một hai tháng.

Nhưng đại sư võ thuật thì lại là chuyện khác, thể trạng họ khác với người thường, khả năng hồi phục và miễn dịch đều vô cùng tốt.

Bảy ngày, vết thương của hai vị đại sư Diệp Hùng và Tôn Lộc cũng đã hồi phục đến tám chín phần.

Hôm nay, hai người đi tản bộ trong sân.

Diệp Hùng chống gậy, tập tễnh đi từng bước một, mỗi bước đi đều vô cùng khó nhọc.

Tôn Lộc lại có vẻ khỏe hơn một chút, ở bên cạnh cắt sửa cây cảnh: "Diệp Hùng, sau này cháu định thế nào?"

Diệp Hùng tức giận nói: "Còn có thể thế nào nữa. Đương nhiên là phải rời khỏi thành phố Trung Hải, ra nước ngoài”.

Tôn Lộc nói: "Cháu, vẫn không thể vứt bỏ thù hận với cậu Lăng sao?"

Diệp Hùng nói: "Không phải là không vứt bỏ được, mà là tạm thời không thể. Lần này cháu tới thành phố Trung Hải, không những không thể báo thù được cho Trần Vũ Anh, ngược lại còn đánh mất cả thanh danh của bản thân, khiến cho sư phụ mất mặt. Sau khi quay về cháu còn chưa biết ăn nói thế nào với sư phụ, chỉ sợ sư phụ sẽ không tha thứ cho cháu”.

Tôn Lộc bất đắc dĩ thở dài: "Chú biết chuyện của sư phụ cháu, ông ấy còn hơn cả một vị đại sư võ thuật, là một người mạnh hàng đầu trong giới võ cổ truyền, một tông sư chân chính. Cho dù cháu có muốn buông bỏ mối thù với cậu Lăng thì chỉ sợ sư phụ của cháu - Lam Ngạo Thiên cũng sẽ không từ bỏ”.

Diệp Hùng nói: "Đúng vậy, sư phụ cháu - Lam Ngạo Thiên nhìn đời bằng ánh mắt kiêu ngạo, tung hoành nửa đời người. Sáng lập tông phái, đồ đệ khắp nơi. Năm đó nếu không phải chỉ thua Trung Hải Vương một đòn thì ông ấy cũng không ra nước ngoài phát triển. Nhưng có như vậy, ông ấy cũng mới có được danh tiếng lẫy lừng ở nước ngoài, nếu bây giờ so về uy danh thì sợ là còn hơn cả Trung Hải Vương”.

Tôn Lộc thở dài một hơi, rõ ràng là đã ngầm thừa nhận.

Diệp Hùng nói: "Lần này cháu thua dưới tay cậu Lăng thì đã không còn lời nào để nói nữa, chỉ trách tài nghệ võ thuật của cháu chưa điêu luyện. Nhưng bản thân cậu Lăng cũng không biết, vì như vậy mà đã đắc tội với sư phụ của cháu - Lam Ngạo Thiên, trong tương lai sư phụ cháu nhất định sẽ đích thân tới thành phố Trung Hải để báo mối thù ngày hôm nay”.

Tôn Lộc than vãn: "Thù hận không ngừng luân chuyển như vậy thật không biết đến bao giờ mới kết thúc”.

Diệp Hùng lạnh lùng nói: "Cái chết của cậu Lăng, chính là kết thúc của chuyện này”.

Trước đó khi gặp Lăng Khôi, Diệp Hùng còn khom lưng uốn gối, quỳ xuống đất cầu xin. Bây giờ Lăng Khôi không có ở đây, ông ta lại bắt đầu kiêu ngạo.

Tôn Lộc nói: "Sư phụ của cháu là đối thủ một sống một còn với Trung Hải Vương, năm đó sư phụ cháu cũng muốn nắm giữ cả thành phố Trung Hải, trở thành Trung Hải Vương, kết quả lại bị đuổi đi. Nếu vì Trần Vũ Anh mà Lam Ngạo Thiên một lần nữa quay về thành phố Trung Hải thì thành phố Trung Hải thật sự sắp hỗn loạn rồi”.

Diệp Hùng tức giận nói: "Sư phụ cháu luôn bênh vực người của mình, lần này Trần Vũ Anh chết trong tay Lăng Khôi, còn cháu cũng bị cậu Lăng đánh đến mức tàn phế. Sư phụ nhất định sẽ quay về báo thù cho cháu, trở lại để tìm lại thể diện cho mình”.

Tôn Lộc không ngừng thở dài: "Chỉ cần sư phụ cháu quay về thành phố Trung Hải, cho dù thật sự chỉ là vì giết chết cậu Lăng thì Trung Hải Vương cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Hơn nữa, nếu sư phụ cháu đã quay về thành phố Trung Hải, tuyệt đối sẽ không đơn giản chỉ vì tìm lại thể diện cho mình. Diệp Hùng, chuyện này là chuyện lớn, cháu không gánh nổi trách nhiệm đâu”.

Diệp Hùng nói đầy ẩn ý: "Chú không cần lo lắng cháu không gánh nổi, chỉ cần sư phụ của cháu có thể gánh vác được mọi chuyện là được rồi”.

Tôn Lộc còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng cuối cùng lại không mở miệng nữa.

Diệp Hùng chống gậy, giận dữ bỏ đi, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Cũng chỉ một tên họ Lăng mới hai mươi mấy tuổi đã có gan đánh gãy xương mình, thật sự cho rằng Diệp Hùng mình dễ bắt nạt sao? Tên đó còn không biết bản thân đã rước lấy bao nhiêu tai họa rồi đâu”.

Tôn Lộc nói một cách đầy ẩn ý: "Từ ngày đó trở đi, mỗi lần ở thành phố Trung Hải xuất hiện một vị đại sư võ thuật đều sẽ gây nên mây mưa bão táp. Lần này vị đại sư võ thuật thứ sáu xuất hiện, giông bão càng đáng sợ hơn. Đối với thành phố Trung Hải mà nói, là phúc hay là họa, còn chưa biết được”.

Hồ Thất Đảo.

Từ đường nhà họ Tống.

Sau lần từ nhà họ Đường quay về, bà cụ Tư vẫn luôn ngồi trên đệm cói trong từ đường, ngày đêm suy nghĩ, chưa từng rời khỏi từ đường.

Sau khi về tới nhà tâm trạng của Tống Bác Văn cũng luôn bồn chồn bất an, trằn trọc khó ngủ.

Ba ngày mất ngủ liên tiếp, cuối cùng Tống Bác Văn thức dậy giữa đêm, lúc đi tới từ đường, nhìn thấy bà cụ Tư cũng ở đây, Tống Bác Văn vội cúi người: "Bà cụ Tư, đã muộn như vậy rồi, bà còn chưa đi ngủ sao?"

Bà cụ Tư nhỏ giọng đáp: "Không ngủ được, tĩnh dưỡng mấy ngày”.

Tống Bác Văn lấy làm lạ hỏi: "Còn có chuyện khiến bà cụ Tư phải mất ngủ sao? Là vì chuyện cậu Lăng vừa mới thăng cấp lên đại sư võ thuật à?"

Bà cụ Tư nói: "Đúng vậy. Cậu Lăng tuổi trẻ tài cao, mới đó mà đã trở thành đại sư võ thuật thứ sáu của thành phố Trung Hải rồi. Giông bão ở thành phố Trung Hải lại sắp nổi lên, chỉ sợ giang hồ không còn bình yên nữa”.

Tống Bác Văn nói: "Có thêm một vị đại sư võ thuật thật ra là một chuyện tốt với giới võ thuật thành phố Trung Hải. Nhưng e là cũng không đến mức dấy lên được giông bão chứ? Hơn nữa năm vị đại sư võ thuật còn đang sống sờ sờ ở đó. Lẽ nào cậu Lăng có thể đánh đổ được thế cân bằng mà năm vị đại sư võ thuật tạo ra sao?"

Bà cụ Tư nói: "Nếu chỉ dựa vào thực lực mà cậu Lăng thể hiện ra, đương nhiên là cậu ấy không thể đánh đổ được thế cân bằng của giới võ thuật ở thành phố Trung Hải. Nhưng có hai việc, đủ để kiến cho tình thế cân bằng nhiều năm ở thành phố Trung Hải bị lung lay”.

Tống Bác Văn hỏi: "Hai việc gì?"

Bà cụ Tư đáp: "Việc thứ nhất, đến bây giờ cậu Lăng mới hai mươi lăm tuổi. Một đại sư hai mươi lăm tuổi, ở thành phố Trung Hải trăm năm mới gặp người thứ hai. Cứ theo cái đà này, cậu ấy rất có cơ hội để vượt qua đại sư, trở thành một tông sư. Một tông sư võ thuật, đủ khả năng để phá vỡ thế cân bằng của thành phố Trung Hải”.

Ngừng lại một chút, bà cụ Tư nói tiếp: "Tông sư võ thuật ở thành phố Trung Hải, chỉ có mình Trung Hải Vương. Ông ấy một mình trấn thủ thành phố Trung Hải, một mình nắm giữ một vùng. Bây giờ lại xuất hiện một người có khả năng trở thành tông sư võ thuật là cậu Lăng. Ông nói xem, thành phố Trung Hải có thể thái bình được hay không?"