Chiến Thần Phục Thù

Chương 231: Lăng Khôi ngất xỉu




: Lăng Khôi ngất xỉu

Lăng Khôi nói: “Tiếp tục phong tỏa nhà họ Đường, tăng thêm một lớp hạn chế, bảo ngân hàng tịch thu hết tài sản của nhà họ Đường đi”.

“Vâng”.

Mã Đằng cung kính cúi đầu.

Mã Đằng biết Lăng Khôi đang muốn ra tay với nhà họ Đường.

Với Công đoàn Trung Hải mà nói, đây là hành động vi phạm quy chế, nhưng sự tranh đấu giữa các gia tộc đều là tàn sát khốc liệt, mày chết tao sống, căn bản là không có nguyên tắc.

Mã Đằng đã có kinh nghiệm trên thương trường nên không lạ gì cả.

“Đi thôi”.

Lăng Khôi đứng dậy bước ra khỏi đình nghỉ, nhóm người Mã Đằng cũng nhao nhao theo sau bước ra khỏi đó.

Ba ông lớn nhà họ Đường nhìn trước ngó sau, rồi ngơ ngác nhìn nhau.

Lúc Lăng Khôi tới cổng lớn, đột nhiên Đường Lâm đứng dậy đuổi theo: “Cậu Lăng, Đường Lâm tôi nguyện trung thành với cậu Lăng”.

Thấy Lăng Khôi không tỏ thái độ, Đường Lâm dứt khoát quỳ thẳng xuống đất: “Mong cậu Lăng thu nhận tôi, tôi bằng lòng làm việc cho cậu”.

Thái độ của Đường Lâm đã trở thành mồi lửa.

Đường Xuyên Hà cũng bước tới trước mặt Lăng Khôi cũng quỳ gối phục tùng: “Mong cậu Lăng hãy quản lý nhà họ Đường”.

Cuối cùng Đường Xuyên Bách không chịu nổi áp lực, quỳ xuống dưới chân Lăng Khôi: “Xin lỗi cậu Lăng. Trước đây tôi có mắt như mù, vẫn mong cậu bỏ qua. Sau này Đường Xuyên Bách tôi sẽ nghe theo lời của cậu. Mong cậu Lăng hãy quản lý nhà họ Đường”.

Cuối cùng, ba ông lớn cũng khuất phục.

Lãnh đạo cấp cao khác của nhà họ Đường nhao nhao tới trước mặt Lăng Khôi, đồng loạt cúi người một cách chỉnh tề cung kính: “Mong cậu Lăng quản lý nhà họ Đường!”

Giọng nói to nhất trong đó là của hai người Đường Xuyên Thủy và Đường Thục Thanh.

Cuối cùng, nhà họ Đường đã hoàn toàn thuộc về Lăng Khôi.

Hai người Tôn Lộc và Diệp Hùng đều thở dài.

Kết cục này bọn họ đã lường trước được rồi. Căn bản là nhà họ Đường cản không nổi thế tấn công của Lăng Khôi.

Một người thanh niên hơn hai mươi tuổi lại chèn ép được nhà họ Đường, nắm giữ nhà họ Đường từ đây.

Bọn họ không dám nghĩ tới tương lai của người này.

Tại thư phòng ở biệt thự nhà họ Đường.

Đây là thư phòng ông cụ Đường từng dùng lúc còn sống, cũng là nơi ông cụ Đường quyết định những chuyện lớn nhỏ của nhà họ Đường. Kể từ khi ông cụ Đường qua đời, thư phòng này đã để trống. Ba ông lớn nhà họ Đường cũng chưa hề ghé qua chỗ này.

Giờ ba ông lớn đã khuất phục, nên nơi đầu tiên diễn ra cuộc họp cấp cao là ở trong thư phòng của ông cụ Đường.

Biểu đạt ý kế thừa.

Lăng Khôi ngồi trên ghế sau bàn sách. Hai người Đường Xuyên Thủy và Đường Thục Thanh chia ra đứng ở hai bên trái phải của Lăng Khôi.

Ba ông lớn và cả chục lãnh đạo cấp cao đều tụ tập lại ở đây.

Còn nhóm mấy người Mã Đằng lại đứng kế bên.

Lăng Khôi thản nhiên uống trà, bầu không khí vô cùng nặng nề.

Trán ba ông lớn chảy mồ hôi ròng ròng, họ lo Lăng Khôi sẽ tước bỏ quyền hành của mình.

Nếu Lăng Khôi nổi giận xử bọn họ, bắt bọn họ cuốn xéo thì bọn họ cũng không dám nhiều lời.

Mọi sắp xếp chức vụ quyền hành của nhà họ Đường trong tương lai đều dựa vào lời nói của Lăng Khôi.

Lăng Khôi nhấp ngụm trà, giao con dấu của nhà họ Đường cho Đường Thục Thanh: “Từ nay về sau, tạm thời con dấu nhà họ Đường sẽ do Đường Thục Thanh nắm giữ. Đường Xuyên Bách phụ trách mạng lưới vận tải đường bộ, Đường Xuyên Thủy sẽ hỗ trợ quản lý cùng. Đường Xuyên Hà tiếp tục phụ trách mạng lưới vận tải đường biển, Đường Thục Thanh sẽ quản lý phụ. Đường hàng không sẽ do Đường Lâm quản lý tiếp. Đội bảo vệ thì do tôi quản”.

Nói xong, Lăng Khôi đứng dậy: “Công đoàn Trung Hải xóa bỏ mọi phong tỏa với nhà họ Đường”.

“Người nhà họ Đường, tôi mong là mấy người đều đồng lòng, đừng nảy sinh hiềm khích không đáng có. Sau này, nếu có ai trong nhà họ Đường trưởng thành hơn và có bản lĩnh quản lý nhà họ Đường thì tôi sẽ giao nhà họ Đường lại cho người đó”.

Sau khi để lại câu này, Lăng Khôi đứng dậy cất bước.

Chuyện kế tiếp đương nhiên sẽ có Mã Đằng, Giang Thanh Hải tới sắp xếp chu đáo.

Mà trên dưới nhà họ Đường đều không dám phản đối.

Sau khi hoàn tất việc bàn giao công việc của nhà họ Đường, mọi người nháo nhào ra khỏi thư phòng.

Lúc này đã là tám giờ sáng.

Ba ông lớn tụ tập lại cùng ăn sáng, cảm xúc mỗi người đều rất phức tạp.

Đường Xuyên Bách cực kì sốc: “Thật không ngờ cậu Lăng chỉ hơn hai mươi tuổi mà đã có bản lĩnh lớn như này, đánh bại được hai đại sư võ thuật là Diệp Hùng và Tôn Lộc, quá đáng sợ”.

Đường Xuyên Hà cũng khó chấp nhận, nói: “Nếu không tận mắt chứng kiến, tôi cũng không dám tin cậu Lăng có thủ đoạn như này. Từ nay về sau, e là Trung Hải lại có thêm một vị đại sư võ thuật rồi. Sáu đại sư võ thuật đó!”

Đường Xuyên Bách không vui nói: “Chúng ta đã quản lý nhà họ Đường mấy chục năm nay, cuối cùng lại rơi vào tay người ngoài. Tuy tôi vẫn quản lý mạng lưới vận tải đường bộ nhưng lại có thêm Đường Xuyên Thủy tới giám sát. Sau này khó phát triển công việc rồi”.

Đường Xuyên Hà nói: “Chẳng phải cạnh tôi cũng có thêm Đường Thục Thanh sao? Sau này mạng lưới vận tải đường biển này cũng chẳng kiếm chác gì được nữa. Haizz. Bầu trời sắp thay đổi, nhà họ Đường cũng không phải là nhà họ Đường của chúng ta nữa rồi”.

Đường Lâm lại khá bình tĩnh: “Chú thì thấy chuyện này với nhà họ Đường mà nói lại là cơ hội tốt. Các cháu đã quên lời bà cụ Tư nói trước khi đi rồi sao? Nhà họ Đường chúng ta khó mà sánh với địa vịa của cậu Lăng. Nhà họ Đường còn suýt bị nhà họ Tần thâu tóm đấy, đây là ý của Trung Hải Vương”.

Hai anh em Đường Xuyên Bách chợt không nói nên lời, mặt biến sắc.

Trung Hải Vương là nhân vật mà không ai dám chống lại.

Đường Lâm nói tiếp: “Chú không giống các cháu, bản thân chú là đại sư võ thuật. Chú biết thực lực của cậu Lăng cao siêu đến mức độ nào, lần này chú cũng thật lòng khuất phục trước cậu Lăng. Chú sẽ dốc hết sức để hỗ trợ cho cậu Lăng. Cũng mong các cháu đừng gây rắc rối gì, nếu không, đừng trách chú không khách sáo”.

Đường Xuyên Bách rất ngạc nhiên, nói: “Chú Hai, đầu chú bị úng nước rồi hả? Đội bảo vệ của nhà họ Đường là nền tảng căn bản nhất của nhà họ Đường chúng ta đấy. Còn quan trọng hơn cả ba mạng lưới vận tải mà chúng ta phụ trách. Kết quả lại bị Lăng Khôi tiếp quản, đồng nghĩa với việc chú hoàn toàn không có thực quyền. Chú còn muốn phục tùng cậu ta nữa sao?”

Đường Lâm nói: “Chú thật lòng khuất phục trước cậu Lăng, cậu ấy muốn mạng của chú thì chú cũng không nói gì. Tước đi đội bảo vệ của chú, chú cũng chẳng có gì để nói. Nói trắng ra là nếu các cháu vẫn mãi không biết điều thì không khác gì mấy thằng hề. Hy vọng các cháu tự coi đó mà làm”.

...

Sau khi Lăng Khôi rời khỏi biệt thự nhà họ Đường đã là mười giờ sáng.

Anh từ chối việc mọi người đưa tiễn, sau đó đi tới hoa viên trong rừng rậm có hồ ở chính giữa trong khu biệt thự, tìm một nơi không người, rồi phun ra một ngụm máu tươi.

Sắc mặt Lăng Khôi chợt trở nên trắng bệch, tay chân run lẩy bẩy.

Ngay cả sức đứng dậy mà Lăng Khôi cũng không có, nhiều lần anh muốn dựa vào gốc cây để đứng lên nhưng vô dụng, cuối cùng anh nằm nhoài trên mặt đất và ngất xỉu.

Lúc trước giao đấu liên tiếp với hai đại sư võ thuật đã khiến Lăng Khôi kiệt sức. Hơn nữa, Lăng Khôi còn dùng cơ thể đối chọi với vô số cú công kích mạnh. Ban đầu Lăng Khôi chỉ định mượn trợ lực bên ngoài để khôi phục vết thương của bản thân.

Nhưng suy cho cùng trong cơ thể Lăng Khôi còn có bảy mươi hai đầu đạn trong đó, tuy mỗi lần tấn công bên ngoài đều kích thích tiềm năng của Lăng Khôi nhưng cũng tăng thêm vết thương do đầu đạn trong người anh.

Vết thương của Lăng Khôi lại nghiêm trọng hơn, suy cho cùng cũng là cơ thể máu thịt.

Giây phút này, anh cũng không thể chịu được nữa mà ngã xuống đất.