Chiến Thần Phục Thù

Chương 210: Bà cụ Tô bị đả kích lớn




: Bà cụ Tô bị đả kích lớn

Lúc cái chai trong tay Lăng Khôi đập xuống.

Tất cả mọi người đều xôn xao!

Ánh mắt của những người trong hội trường đều liếc nhìn qua.

Cứ như thể người Lăng Khôi đánh không phải Tề Minh, mà là trái tim của mỗi người bọn họ.

“Tề Minh bị đánh sao? Mẹ kiếp, người này là ai thế? Áo quần trên người anh ta cộng lại cũng không đến hai trăm tệ, rác rưởi như vậy cũng dám đánh Tề Minh sao? Không muốn sống nữa à?”

“Người này chết chắc rồi. Tề Minh nắm giữ nửa sản nghiệp của nhà họ Tề, bố cậu ta là phó hội trưởng của Công đoàn Trung Hải. Nhân vật lớn như vậy muốn đánh thanh niên này tàn phế là chuyện trong phút chốc”.

Ba người Hàn Phá, Trương Uy, Dương Vy đều nhanh chóng lao đến.

Sau khi nhìn thấy cảnh này, Trương Uy hít một hơi khí lạnh: “Là cậu ta, lại là cậu ta! Người này cũng hung hăng quá rồi nhỉ, ngay cả Tề Minh cũng dám đánh”.

Lần trước, ở trong buổi họp lớp, Lăng Khôi công khai cho người cắt đứt cổ tay của Hàn Phá.

Lúc đó Lý Mặc – gia chủ nhà họ Lý và Tề Hành đều đến hiện trường ủng hộ Lăng Khôi, chèn ép Hàn Phá.

Trương Uy và Dương Vy đều là người trong cuộc.

Chuyện này để lại cho họ ấn tượng không cách nào xóa nhòa, sau sự việc bọn họ còn bị cảnh cáo, tuyệt đối không thể tiết lộ chuyện lúc đó.

Bây giờ lần thứ hai nhìn thấy Lăng Khôi xuất hiện. Bọn họ chỉ cảm thấy hô hấp gấp gáp.

Dương Vy run giọng nói: “Trước đây lúc còn học ở trường, tên nhóc này không hề nổi bật chút nào. Không ngờ đến bây giờ gan lại to như thế. Anh Phá, anh nói xem nhà họ Tề có đập chết cậu ta không?”

Hàn Phá đứng tại chỗ không nhúc nhích, trong ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi tột độ.

Trương Uy lắc vai Hàn Phá: “Anh Phá, anh nói một câu đi chứ. Ban đầu người này chống đối anh, nếu lần này cậu ta bị nhà họ Tề đập chết thì thù của anh cũng được báo rồi”.

Hàn Phà bình tĩnh lại, vội vàng lắc đầu: “Nhà họ Tề không thể áp chế cậu ta, nếu nhà họ Tề biết điều thì chắc chắn sẽ ngoan ngoãn xin lỗi, cúi đầu nhận sai. Nếu không thì nhà họ Tề sẽ tiêu đời”.

Trương Uy và Dương Vy đều hít sâu một hơi.

Trương Uy run giọng nói: “Anh Phá, chuyện này không thể nào”.

“Tất cả mọi người đều đã xem thường Lăng Khôi”, mặt Hàn Phá đầy vẻ sợ hãi.

Nhà họ Hàn là bị Lăng Khôi tiêu diệt.

Nếu không phải Lăng Khôi nhân từ, mua lại sản nghiệp nhà họ Hàn thì bây giờ Hàn Phá sao có thể sống cuộc sống nhà giàu phú quý chứ?

Nhà họ Tống từng bị Lăng Khôi chèn ép không ngóc đầu lên được. Ngay cả nhà họ Đường, e là cũng sắp rơi vào tay người này.

Một nhà họ Tề bé nhỏ, nếu so với hai nhà Đường và Tống thì cũng chênh lệch rất lớn.

Sao có thể là đối thủ của Lăng Khôi được chứ?

Hàn Phá không nói rõ thân phận của Lăng Khôi: “Điều tôi nói là thật, các cậu đợi mà xem là được rồi”.

“Nếu các cậu muốn thăng quan tiến chức, vậy thì đi theo tôi. Lát nữa tôi làm gì, các cậu làm theo tôi là được”, dường như Hàn Phá nghĩ ra điều gì đó, ngay sau đó nhanh chóng đi về phía Lăng Khôi.

Trương Uy và Dương Vy cũng không hiểu nguyên do, nhưng bọn họ tin tưởng Hàn Phá, cũng đi theo sau lưng hắn.

Lúc này bà cụ Tô và Hàn Đông cũng bị thu hút bởi động tĩnh xung quanh, bà ta nhìn sang phía Lăng Khôi xa xa: “Hàn Đông, ông đi hỏi xem xảy ra chuyện gì”.

“Rõ”.

Hàn Đông lập tức nhận lệnh rồi rời đi.

Người đứng thưởng thức kiệt tác với bà cụ Tô còn có Hồ Diệu Huy.

Vốn dĩ bà cụ Tô nói chuyện với Hồ Diệu Huy rất vui vẻ, muốn mượn cơ hội để tạo mối quan hệ thân thiết, có một dự án tài chính cần được Hồ Diệu Huy làm cầu nối, muốn Hồ Diệu Huy gia nhập vào hoạt động của dự án y học thảo dược.

Lúc hai người vừa nói đến chuyện mấu chốt nhất thì lại bị chuyện này cắt ngang, tâm trạng bà cụ Tô kích động khó tránh khỏi cảm thấy hơi bực bội.

Lúc này Hồ Diệu Huy nói: “Đúng là tính trẻ con của bà Tô vẫn không đổi, ngay cả chuyện nhỏ như vậy cũng có hứng thú”.

Bà cụ Tô nói: “Không giấu gì tổng giám đốc Hồ, lần này tôi cũng dẫn theo Tô Thần đến để mở rộng tầm mắt với bên ngoài. Nó không ở bên cạnh, tôi lo lắng chuyện bên đó có liên quan đến nó”.

Hồ Diệu Huy khẽ cười: “Tô Thần trẻ tuổi có triển vọng. Dẫn dắt nhà họ Tô bước lên vị trí tập đoàn y dược lớn thứ hai Trung Hải, nếu nhà họ Hàn tiếp tục suy yếu, e là tương lai không lâu nhà hộ Tô sẽ trở thành tập đoàn y dược lớn đứng đầu Trung Hải, đáng tiếc, nhà họ Tô không có cơ hội trở thành tập đoàn y dược lớn đứng đầu Trung Hải rồi”.

Bà cụ Tô nhíu chặt mày: “Câu này của tổng giám đốc Hồ là có ý gì?”

Hồ Diệu Huy tò mò nói: “Lẽ nào bà không biết sao?”

Bà cụ Tô nói: “Biết cái gì?”

Hồ Diệu Huy nói: “Hôm nay, Trung Hải đã không tồn tại tập đoàn Hàn Thị nữa rồi”.

“Lời của tổng giám đốc Hồ tôi nghe không hiểu, vẫn mong nói rõ”, bà cụ Tô càng thêm hiếu kỳ.

Chuyện tập đoàn Giang Thị liên kết với Trần Lâm thôn tính tập đoàn Hàn Thị, thay tên thành tập đoàn Hân Vũ, vẫn chưa công bố ra bên ngoài. Trước mắt vẫn là tin tức bí mật.

Tầng lớp xã hội bình thường đương nhiên là không hề hay biết.

Nhưng thế giới không có bức tường nào không lọt gió, một vài thế lực giàu có thượng lưu đã biết chuyện này.

Hồ Diệu Huy: “Cậu Lăng bảo Giang Thanh Hải và Trần Lâm kết hợp cùng mua lại tất cả tài sản của tập đoàn Hàn Thị. Thành lập tập đoàn y dược mới hoàn toàn, tên là tập đoàn Hân Vũ. Chuyện này bà Tô không biết sao?”

Toàn thân bà cụ Tô chấn động: “Tôi thật sự không biết”.

Hồ Diệu Huy nói: “Mấy tháng gần đây cậu Lăng không ngừng bộc lộ tài năng, đầu tiên là chèn ép nhà họ Tống, rồi lại chèn ép nhà họ Đường, bây giờ mua lại nhà họ Hàn, dần dần có thành tựu lớn. Cậu ấy tóm gọn nhà họ Hàn không ngừng suy yếu đổi tên thành tập đoàn Hân Vũ. Hiển nhiên là muốn chấn hưng lại tập đoàn Hân Vũ, củng cố địa vị tập đoàn y dược lớn đứng đầu Trung Hải của tập đoàn Hân Vũ. Cơ hội trở thành tập đoàn y dược lớn nhất của nhà họ Tô các người, đã bị cậu Lăng cướp đi rồi”.

Cơ thể bà cụ Tô không đứng vững được, lùi về sau mấy bước, sắc mặt trắng bệch.

“Cậu Lăng cao ngạo này cuối cùng cũng đặt chân vào ngành y dược rồi sao? Cuối cùng cũng bắt đầu đối phó với nhà họ Tô tôi rồi ư?”, bà cụ Tô đột nhiên cảm thấy vô cùng thê lương.

Hồ Diệu Huy tiếp tục nói: “Tôi nghe nói, Tô Duệ Hân nhà họ Tô các người là người tình của cậu Lăng. Lần trước tên chồng vô dụng của Tô Duệ Hân đánh Đường Thục Hòa của nhà họ Đường, nhà họ Đường đến nhà họ Tô hỏi tội. Các người chọn cách đuổi Tô Duệ Hân ra khỏi nhà, cố sức ôm đùi của nhà họ Đường. Kết quả một mình cậu Lăng đến nhà họ Đường, áp chế nhà họ Đường. Công đoàn Trung Hải cũng ban hành ba nghị quyết khẩn cấp, để nhà họ Đường ngừng kinh doanh. Bây giờ, cậu Lăng thu mua nhà họ Hàn, ngồi vững ở tập đoàn y dược đứng đầu Trung Hải. Nhà họ Tô các người, e là đã bị cậu Lăng nhắm đến rồi”.

“Cho nên, chuyện liên kết dự án y học thảo dược, nhà họ Hồ chúng tôi sẽ không tham gia vào. Bởi vì, nhà họ Hồ chúng tôi không chọc vào cậu Lăng nổi đâu”, Hồ Diệu Huy từ chối rõ ràng, không hề nể mặt.

Bà cụ Tô bị đả kích cùng lúc, tâm trạng sắp bùng nổ.

Một lúc sau, bà cụ Tô mới bình tĩnh lại, nói: “Tổng giám đốc Hồ, ngay cả ông cũng e sợ cậu Lăng như vậy sao?”

Hồ Diệu Huy nói: “Không phải e sợ, mà là kính nể. E là bà còn không biết sức mạnh của cậu Lăng nhỉ?”

Bà cụ Tô cắn răng nói: “Mời ông nói”.

Hồ Diệu Huy: “Tầng 14 của tòa cao ốc Công đoàn Trung Hải là nơi thành viên đoàn chủ tịch Công đoàn Trung Hải làm việc mở các cuộc họp. Tầng 16 của cao ốc Công đoàn Trung Hải, là nơi ba vị phó hội trưởng của Công đoàn Trung Hải làm việc. Tầng 17 của tòa cao ốc của Công đoàn Trung Hải, là nơi hội trưởng Mã Đằng của Công đoàn Trung Hải mới có thể vào. Bà có biết tầng cao nhất của Công đoàn Trung Hải, cũng chính là tầng 18 là chỗ của ai không?”