Chiến Thần Phục Thù

Chương 206: Sợ vợ đến mức đó cơ à?




Công đoàn Trung Hải đưa ra ba quyết sách khẩn cấp chống lại nhà họ Đường, chuyện này ồn ào không ngừng, ầm ĩ đến mức các lãnh đạo cấp cao của Trung Hải đều xôn xao.

Tên của anh Lăng cũng được nhắc đến rất nhiều trong giới những nhân vật cấp cao của Trung Hải.

Còn anh Lăng là ai thì đa số mọi người đều không biết.

Bản thân Lăng Khôi cũng không quan tâm, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, lúc nhàn rỗi không chuyện gì làm thì đến bệnh viện Bình An như thường lệ.

Tuy trước đây suýt nữa anh bị đuổi nhưng nhờ có Tô Duệ Hân nên cả bệnh viện không ai dị nghị gì nữa.

Lăng Khôi tới bệnh viện căn bản chả làm gì, chỉ ở trong phòng bảo vệ thỉnh thoảng uống trà, hút thuốc, chơi trò chơi, một khi tâm trạng không tốt thì nói đi là đi.

Trong bộ phận bảo vệ trừ Lý Kiến ra thì những người khác đều không có thiện cảm với Lăng Khôi.

Đố kỵ.

Họ thấy tên này chỉ biết ăn bám vợ, khiến nhiều người của bộ phận bảo vệ mất đi động lực để phấn đấu, nhiều lần âm thầm khuyên cấp trên đuổi Lăng Khôi đi.

Chẳng biết tại sao Lăng Khôi vẫn chưa bị đuổi.

Bó tay, còn có người ở trên chống lưng cho mà.

Lăng Khôi ở trong phòng bảo vệ đọc báo suốt một buổi sáng. Tùy tiện hỏi Lý Kiến một câu: “Lý Kiến, có phải mấy người của bộ phận bảo vệ nhìn tôi thấy chướng mắt lắm phải không?”

Lý Kiến đang chơi game, trả lời: “Anh muốn nghe lời thật lòng không? Hay là lời dễ nghe?”

Lăng Khôi nói: “Đương nhiên là lời thật lòng rồi”.

Lý Kiến ngại ngùng nói: “Quả thật bọn họ thấy anh rất chướng mắt. Anh vô tổ chức và vô kỷ luật quá, lại có tiền lương giống với bọn họ, trong lòng bọn họ thấy không công bằng lắm”.

Lăng Khôi lại hỏi: “Có phải tôi như này rất ảnh hưởng tới không khí làm việc của bệnh viện không?”

Lý Kiến trả lời: “Kỳ thực là có”.

Lăng Khôi vuốt trán: “Haizz, tôi không thể gây thêm phiền phức cho vợ được. Lát nữa tôi đi từ chức vậy”.

Lý Kiến vội tắt game, nói: “Lăng Khôi, anh đừng bốc đồng thế, quả thực theo tôi thì công việc bảo vệ này vốn là công việc không được lý tưởng, không cần quá để ý cái nhìn của người khác. Hơn nữa nếu anh đi thì ngay cả người nói chuyện cùng tôi cũng không có mất”.

Lăng Khôi mỉm cười đáp: “Yên tâm đi, tôi sẽ không từ chức đâu, ở đây thêm một thời gian nữa vậy”.

Nói xong, Lăng Khôi để tờ báo xuống, vươn vai duỗi người: “Ngồi lâu quá nên hơi mệt, tôi ra ngoài đi bộ. Cậu để ý giúp tôi một lát”.

Cằm Lý Kiến cũng sắp rớt xuống.

Lăng Khôi nói vậy là quá coi trọng công việc rồi đấy nhỉ? Cứ làm như bình thường anh chăm chỉ lắm không bằng.

Kết quả Lăng Khôi còn chưa ra khỏi cửa, đột nhiên một chiếc Lamborghini màu cam chạy tới và dừng cạnh phòng bảo vệ. Một cô nàng xinh đẹp thở dốc bước xuống.

Cô nàng xinh đẹp tầm hai mươi tuổi xuất hiện, mặc váy màu đỏ, dưới chân cũng là đôi giày cao gót màu đỏ, tôn lên vóc dáng cơ thể xinh đẹp, đôi môi đỏ tươi tựa như ngọn lửa trong gió bão.

Cô nàng xinh đẹp chói mắt.

Ánh mắt của những người xung quanh đều bị cô nàng này thu hút.

Lý Kiến cũng nhìn chòng chọc: “Cô gái này thật xinh đẹp, trước đây chỉ thấy trên tivi, à không, tivi cũng không thấy đẹp như này”.

Lý Kiến thấy cô gái đi về phía phòng bảo vệ, nước miếng sắp chảy dài.

Cuối cùng, cô gái đó kéo mở cửa phòng bảo vệ rồi tiến vào.

Chẳng lẽ, là tới tìm mình?

Máu cả người Lý Kiến như sôi sùng sục, ngứa râm ran trong xương cốt.

Chẳng lẽ bản thân sắp “bay lên trời” rồi? Lấy được cô vợ giàu có, xinh đẹp ư?

Lý Kiến thấy người đẹp bước lại gần chỉ thấy tim mình như bị bóp chặt lại.

Tiên nữ giáng trần sao?

Cuối cùng, người đẹp bước tới chỗ Lăng Khôi.

Trò chuyện thân thiết với Lăng Khôi.

Lý Kiến đột nhiên ủ rũ, cả người như rơi từ thiên đường xuống địa ngục.

Haizz, là mình nghĩ nhiều rồi, tức chết mất.

Nhưng Lý Kiến còn cổ vũ động viên Lăng Khôi nói chuyện với người đẹp bằng việc rót một tách trà.

Người tới là Lý Lưu Tô.

Nhà họ Lý sắp tham dự hội triển lãm đồ cổ quan trọng nên muốn Lăng Khôi cùng tham gia.

Suy cho cùng Lăng Khôi được xem như nhà thẩm định của nhà họ Lý.

Lăng Khôi suy nghĩ rồi trả lời: “Được, tôi đi với cô”.

“Vậy cảm ơn cậu nhiều, đi thôi”, Lý Lưu Tô rất, vui vẻ còn khoác tay Lăng Khôi ra ngoài.

Kết quả, hai người họ vừa ra khỏi cửa thì thấy Tô Duệ Hân đang đứng ở cửa.

Á!

Lăng Khôi thầm hét lên rồi vội vàng hất tay của Lý Lưu Tô: “Vợ à, không phải như vậy đâu, em nghe anh giải thích đi”.

Sắc mặt Lăng Khôi tái xanh.

Mẹ kiếp, chuyện gì thế này?

Số mình nhọ quá rồi phải không?

Tô Duệ Hân không nổi giận mà mỉm cười nói: “Lăng Khôi, giờ anh sống ở đây cũng ổn nhỉ? Ngay cả cô nàng xinh đẹp Lý Lưu Tô cũng bị anh “câu” được rồi. Anh giỏi như này sao tôi lại không biết nhỉ?”

“Không phải, đây chỉ là hiểu lầm thôi”, Lăng Khôi hoảng hốt không thôi.

Lý Lưu Tô cũng ngại ngùng giải thích: “Cô Tô, quả thật chỉ là hiểu lầm, tôi và cậu ấy không có gì cả, chỉ là nhà tôi có chút chuyện nên tôi tìm cậu ấy giúp đỡ”.

Tô Duệ Hân nói: “Lăng Khôi có bản lĩnh giúp nhà họ Lý mấy người cơ à? Chồng tôi nay đã có bản lĩnh lớn rồi nhỉ”.

Lăng Khôi lập tức nói: “Lưu Tô, hôm nay tôi không đến buổi triển lãm gì đó nữa đâu”.

Lý Lưu Tô giật mình.

Có cần sợ vợ vậy không?

Lăng Khôi nói: “Tôi muốn ở lại bên cạnh vợ mình, vợ tôi giận rồi hậu quả sẽ rất nghiêm trọng”.

Lý Lưu Tô tức giận giẫm chân: “Cô Tô, nếu cô không yên tâm thì có thể cùng đi với tôi. Giữa chúng tôi thật sự không có gì hết”.

“Chuyện của mấy người không liên quan tới tôi”, Tô Duệ Hân bước đi.

“Tôi không đi nữa”, Lăng Khôi nói với Lý Lưu Tô rồi nhanh chóng đuổi theo Tô Duệ Hân: “Vợ ơi, em thấy chưa? Anh từ chối cô ấy rồi. Từ chối rồi! Em tin anh được không?”

Tô Duệ Hân vẫn không nói, bước chân càng nhanh hơn.

Lăng Khôi thầm hoảng hốt, vội đuổi theo: “Hay là anh nói với Lý Lưu Tô, từ giờ sẽ cắt đứt mối quan hệ với cô ấy luôn nhé?”

Hết cách rồi, anh phải thể hiện sự chung thủy.

Thấy Tô Duệ Hân không nói năng gì, Lăng Khôi xoay người, hét lớn: “Lý Lưu Tô, kể từ nay chúng ta cắt hết mọi quan...”

Chữ “hệ” còn chưa kịp nói ra thì bỗng nhiên anh bị Tô Duệ Hân lấy tay chặn miệng lại: “Anh không thấy mất mặt hả?”

Cô buông tay ra, Lăng Khôi mới nói: “Vậy anh nên nói thế nào đây?”

Tô Duệ Hân nhìn chằm chằm Lăng Khôi: “Tôi giống người không nói lý lắm hả? Anh hét lên như vậy, mọi người sẽ nói tôi là con cọp cái đấy”.

Cái trừng mắt này tựa như gió xuân, mê hoặc mọi sự vật.

Lăng Khôi cũng nhìn đến mức sững sờ.

“Anh đi đi. Người ta cần anh giúp thì anh tận tâm giúp là được rồi. Đừng làm tôi mất mặt”, lúc Tô Duệ Hân nói ra câu này, đột nhiên Lăng Khôi thấy vợ mình vô cùng xinh đẹp.

“Anh không đi nữa”, Lăng Khôi không dám đồng ý.

Lòng dạ phụ nữ thâm sâu khó lường.

Tuyệt đối đừng để bị lừa.

Tô Duệ Hân hung dữ nhìn Lăng Khôi: “Anh đã đồng ý với người ta rồi. Giờ nếu anh không đi thì chẳng phải mất uy tín sao? Người đàn ông của tôi có thể không làm nên trò trống gì nhưng về việc làm người, chắc chắn phải có sự tin cậy và phải quang minh chính đại”.

Lăng Khôi kinh ngạc nhìn kĩ người người phụ nữ trước mặt.

Lời này là thật lòng.

Lăng Khôi cảm nhận được điều đó.

Hơn nữa, Tô Duệ Hân lại để lộ ra một sức mạnh ý chí khiến người khác khiếp sợ.

Người phụ nữ có mị lực là người phụ nữ xinh đẹp nhất.

“Ít uống rượu ở ngoài thôi, bớt khoe khoang và nhớ về và sớm”, Tô Duệ Hân để lại một câu rồi xoay người rời đi.

Lăng Khôi ngẩn ngơ nhìn cô vợ xinh đẹp.

Khoảnh khắc này, Lăng Khôi tựa như gặp được Tô Duệ Hân lúc xinh đẹp nhất.

Cô rất đẹp.

Cũng rất hấp dẫn.