Chiến Thần Phục Thù

Chương 190: Đoạn ghi âm




Giọng nói của Lăng Khôi đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Đám người nhà họ Đường ai nấy đều phẫn nộ liếc nhìn anh.

Lần trước Lăng Khôi đã thoát khỏi vòng vây lớn của nhà họ Đường, mang theo con dấu rời khỏi nhà họ Đường.

Trên dưới nhà họ Đường sao có thể không hận Lăng Khôi được chứ?

Sau khi Đường Thục Hòa dập đầu xong, liền bước tới trước mặt Đường Xuyên Bách kiêu ngạo nói: “Bố, chính hắn đã đánh con, vậy mà lại dám đến viếng ông nội nữa, còn to mồm nói để hắn nhấc quan tài ông nội đi. Loại người này cứ đánh chết ném cho chó ăn là được”.

“Thằng khốn, mày chết chắc rồi. Bố tao đánh chết mày là chuyện dễ như trở bàn tay”, Đường Thục Hòa vẫn chưa hiểu chuyện gì, hùng hùng hổ hổ chống hông, chỉ vào Lăng Khôi lớn tiếng nói.

“Mày câm miệng”, Đường Xuyên Bách quát lên.

“Bố, chẳng phải bố đã nói sẽ lấy lại công bằng cho con sao? Bố đã nói nhất định sẽ khiến kẻ đã đánh con phải trả giá mà? Bây giờ hắn đang đứng trước mặt, đánh hắn đi bố”.

Đường Thục Hòa vẫn còn lớn tiếng.

“Tao bảo mày im mồm, mày không nghe thấy sao?”, Đường Xuyên Bách lạnh lùng nói.

“Bố, bố sợ hắn sao? Hắn chẳng qua chỉ là một thằng ranh thối tha, có gì đáng sợ chứ?”, Đường Thục Hòa không chịu khuất phục, nói.

Đường Nghiêu ôm bên má đỏ ửng in hắn bàn tay nói: “Thủ đoạn của hắn rất lợi hại, tôi không đánh lại hắn, nhưng nếu hắn đã đến rồi thì nhất định phải đánh hắn”.

“Câm mồm!”, Đường Xuyên Bách không nhìn tiếp được nữa liền gầm lên.

Thấy Đường Xuyên Bách đang tức giận, hai người mới ngậm miệng lại. Bọn họ nhìn trước nhìn sau, thấy đám người nhà họ Đường đều đang nhìn Lăng Khôi với ánh mắt phẫn nộ.

Bầu không khí có gì đó không đúng lắm.

Chuyện gì vậy?

Hai người mờ mịt.

Đường Xuyên Bách nói: “Lăng Khôi, đúng là oan gia ngõ hẹp, không ngờ cậu lại là kẻ đầu sỏ đánh con trai tôi. Tôi càng không ngờ rằng cậu chính là thẳng ở rể vô dụng của nhà họ Tô. Hôm nay cậu còn dám tới đây, là tôi đã coi thường cậu rồi”.

“Nói được làm được”, Lăng Khôi đáp: “Tất cả mâu thuẫn giữa hai chúng ta để sau khi an táng xong cho ông cụ Đường rồi hẵng nói, giờ tôi sẽ dẫn đầu đưa tang cho ông cụ”.

“Từ lúc nào đã đến lượt cậu làm chủ đưa tang bố tôi chứ? Cậu có tư cách sao?”, ba anh em Đường Xuyên Bách đồng thời lên tiếng phản đối.

Lăng Khôi lấy con dấu nhà họ Đường từ trong hộp gấm ra, đặt trong lòng bàn tay rồi giơ lên cao nói: “Con dấu ở đây, ai dám không nghe theo?”

Tất cả mọi người cúi người hành lễ, không dám phản đối.

Con dấu nhà họ Đường là thứ quyết định cuối cùng tất cả những dự án khổng lồ của nhà họ Đường, cũng là chìa khóa điều động tất cả tài nguyên của nhà họ Đường, càng tượng trưng cho tinh thần nhà họ Đường và là linh hồn kế thừa của nhà họ Đường.

Người người cúi đầu, không ai dám bất kính.

Lăng Khôi bước tới trước linh cữu, cúi người dập đầu rồi đứng lên nói: “Nâng quan tài, đưa tang”.

Giọng nói lạnh lùng vang lên.

Người khiêng quan tài lại không dám cử động.

Lúc này Đường Lâm nói: “Con dấu ở đây, nghe theo lời cậu Lăng đi. Không được làm lỡ giờ hoàng đạo đưa tang”.

Có Đường Lâm mở lời, Đường Xuyên Bách và Đường Xuyên Hà đều ngầm đồng ý. Dù sao trước giờ bọn họ không coi Lăng Khôi là đối thủ, nếu để một trong ba người họ dẫn đoàn đưa tang thì chi bằng để Lăng Khôi làm còn hơn.

Ba ông lớn không phản đối, nên những người khác tất nhiên sẽ không phản đối, người khiêng quan tài cũng vậy.

Lăng Khôi cầm theo con dấu của ông cụ Đường trong tay, đỡ lấy quan tài đi đầu tiên, dẫn đường đoàn đưa tang.

Đoàn người dẫn nhau rời khỏi biệt thự nhà họ Đường, đi thẳng tới núi Hồ Điệp.

Trên đường đi, xe cộ dừng lại, đưa mắt tiễn theo.

Nơi chôn cất của ông cụ Đường ở ngay bên cạnh ngôi mộ của ông cụ Tô.

Giờ lành đã đến, tiến hành hạ thổ.

Trên núi Hồ Điệp, cảnh tượng bi thương sướt mướt.

Đến giữa trưa mới xong các nghi lễ phức tạp.

Lăng Khôi cúi người nói: “Ông cụ Đường, lên đường bình an, tươi cười nơi chín suối. Những việc ông nhờ tôi, tôi nhất định sẽ hoàn thành. Ông muốn nhà họ Đường hùng mạnh, tôi nhất định sẽ giúp sức”.

Lăng Khôi dẫn đoàn người quay trở về biệt thự nhà họ Đường, cùng ăn trưa với mọi người.

Lễ nghi coi như xong.

Trên bàn ăn, Đường Xuyên Bách mở miệng: “Lăng Khôi, bố tôi đã an táng xong, bây giờ cậu có thể giao con dấu ra rồi đấy”.

Đường Xuyên Hà lập tức nói theo: “Đúng, con dấu nhà họ Đường vốn không phải của cậu. Bố tôi trước lúc lâm chung nhất thời hồ đồ mới bị cậu lừa. Bây giờ cậu phải trả vật về với chủ, ngoài ra còn phải xin lỗi nhà họ Đường chúng tôi. Chúng tôi sẽ nể mặt bố mà không làm khó cậu”.

Lăng Khôi ngồi ở vị trí chính giữa, yên lặng dùng bữa.

Trong đầu không ngừng nhớ lại câu nói mà ông cụ Đường đã nói với anh trước lúc lâm chung.

Mỗi câu nói đều tạc ghi trong lòng.

Đám người nhà họ Đường đều bày tỏ thái độ, một lòng tranh đoạt với Lăng Khôi.

Duy chỉ có Đường Thục Thanh đứng ra, gương mặt vẫn còn nước mắt nói: “Mọi người đều là con cháu của ông nội, lúc ông nội còn sống thì cung kính lễ độ. Sau khi ông đi rồi thì mọi người lại làm trái với lời trăn trối trước lúc lâm chung của ông sao?”

“Trước khi lâm chung ông nội đã giao lại tất cả những chuyện lớn nhỏ của nhà họ Đường cho Lăng Khôi trước mặt cháu và bố cháu. Còn đích thân đưa con dấu cho Lăng Khôi. Gia chủ mới của nhà họ Đường nhất định phải do Lăng Khôi đảm nhiệm”, Đường Thục Thanh đứng trước áp lực bị cả gia tộc mắng mỏ và thù địch mà nói ra những lời này.

Đáp lại Đường Thục Thanh là vô số những lời mắng nhiếc và chỉ trích.

Lời gì cũng có, hết sức khó nghe.

Nhưng Đường Thục Thanh vẫn kiên trì.

Lúc này Đường Lâm mới lên tiếng: “Đường Thục Thanh, cháu nói trước lúc lâm chung anh cả đã đưa con dấu cho Lăng Khôi, để cậu ta làm gia chủ mới à, cháu có bằng chứng không? Lúc đó chỉ có cháu và Đường Xuyên Thủy ở trong phòng, biết đâu hai người đã trao đổi với Lăng Khôi về lợi ích gì đó, lời nói không có chứng cứ thì không đáng tin”.

“Cháu có ghi âm, lúc đó cháu biết chuyện này có liên quan rất lớn, nên đã ghi âm lại. Mọi người không tin thì cháu cho mọi người nghe”, Đường Thục Thanh liền phát lại đoạn ghi âm đó.

Trong đoạn ghi âm có câu nói của ông cụ Đường với Lăng Khôi trước khi lâm chung.

Mở đầu là đoạn khi ông cụ Đường nhập ngũ gặp gỡ ông cụ Tô, còn câu chuyện về Dương Kiệt và Lăng Hiêu thì không được ghi lại. Dù sao lúc đó Đường Thục Thanh không ngờ ông cụ đường đột nhiên giao chuyện lớn như vậy cho Lăng Khôi.

Trong đoạn ghi âm chỉ ghi lại câu nói cuối cùng cầu xin Lăng Khôi giữ lấy con dấu nhà họ Đường của ông cụ Đường.

Đoạn ghi âm đã hết.

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Trong đó có tin tức cực kì quan trọng, đó là ông cụ Đường cầu xin Lăng Khôi nhận lấy con dấu này.

Là cầu xin.

Cuối cùng còn có âm thanh ông cụ Đường cố hết sức tự mình ngồi dậy cúi đầu trước Lăng Khôi.

Người nhà họ Đường nghe xong liền chấn động.

Do ông cụ Đường mất trí hay Lăng Khôi có thân phận đáng sợ gì không thể nói ra?

Thân phận tôn quý như ông cụ Đường lại quỳ xuống cầu xin Lăng Khôi nhận lấy con dấu?

Điều này đã khiến cho đám người nhà họ Đường không thể chấp nhận được!

“Bây giờ mọi người đã tin chưa?”, Đường Thục Thanh lau nước mắt lớn tiếng nói.

Đường Xuyên Bách cau chặt mày, nghĩ ngợi không lên tiếng.

Đoạn ghi âm này phát ra đã được coi là bằng chứng thép rồi, ai dám nghi ngờ sự lời nhờ vả của ông cụ Đường nữa chứ?

Kể cả có nghi ngờ, thì cũng không được lòng mọi người, càng sẽ bị chụp cái mũ bất kính với ông cụ Đường.

Tất cả chết lặng, bầu không khí hết sức nặng nề.