Chiến Thần Phục Thù

Chương 19: 19: Cái Tát Vang Dội






Tổng tài sản của nhà họ Lý còn lớn hơn cả gia tộc Trần Lâm.

Mà Lý Lưu Tô là con gái duy nhất của nhà họ Lý, được gia tộc bồi dưỡng thành người thừa kế trong tương lai.

Cậu ấm nhà giàu theo đuổi Lý Lưu Tô nhiều vô kể.

Trương Uy chẳng là gì khi ở trước mặt Lý Lưu Tô.

Cũng chỉ có gia thế của Hàn Phá mới sánh được với Lý Lưu Tô.

Vừa nãy Lý Lưu Tô công khai từ chối Trương Uy, ngồi cạnh Lăng Khôi.

Mọi người chỉ xem đó là một đoạn nhạc đệm.

Bây giờ Lý Lưu Tô lại đứng ra giải vây giúp Lăng Khôi, hơn nữa còn bày tỏ sẵn sàng dùng toàn bộ gia sản để tặng không cần hoàn trả.
Điều này khiến mọi người không khỏi xem trọng.

Trương Uy lúng túng nói: “Lưu Tô, ai chẳng biết hiện giờ nhà họ Lý là gia tộc hàng đầu ở thành phố Trung Hải, có sức ảnh hưởng khắp nơi, tài sản hùng hậu.

Trò đùa này hơi quá rồi đấy”.

“Trước nay tôi chưa từng nói đùa.

Chỉ là các người mắt chó xem thường người khác.


Tương lai sẽ có một ngày, các người sẽ hiểu, sự ngông cuồng ngày hôm nay nực cười đến mức nào”, Lý Lưu Tô để lại một câu, xoay người kéo Lăng Khôi rời đi: “Lăng Khôi, chúng ta đi”.

Bàn tay mềm mại mịn màng, đầy ấm áp.
Lăng Khôi không phản đối mà đứng dậy đi cùng cô ấy.

Bữa tiệc tẻ nhạt như vậy, anh đã muốn bỏ đi từ sớm rồi.

“Các người quá khoe khoang, tụ họp kiểu này thật nhàm chán”, Thất Lạc Diệp ném lại câu này rồi cũng rời đi.

Anh ta là tác giả mạng, công ty mà anh ta ký hợp đồng không ở thành phố Trung Hải, đương nhiên không sợ Trương Uy và Hàn Phá đối phó với mình.

Hơn nữa, nhìn dáng vẻ bênh vực kẻ yếu của anh ta với Lăng Khôi rõ ràng là tức giận thật sự.

Dương Vy chế giễu: “Ăn bám nhà họ Tô còn ra ngoài lăng nhăng, đúng là vô liêm sỉ.

Bây giờ bị nhà họ Tô vứt bỏ lại bám lấy Lý Lưu Tô, đàn ông như vậy, đúng là không bằng cầm thú”.

Trương Uy nói: “Đừng để tiếng chó sủa ban nãy làm ảnh hưởng đến hứng thú của chúng ta.

Phục vụ đâu, mang loại rượu ngon nhất ra đây.

Chúng ta cùng nâng ly chúc mừng lớp trưởng”.

Bầu không khí sôi động trở lại, đến tận mười một giờ tối mới tàn cuộc.

Trương Uy gọi phục vụ đến thanh toán, và nói với mọi người: “Bữa cơm hôm nay, tôi chủ trì, để chào mừng lớp trưởng”.

Lâm Vân đưa hóa đơn đến.

Trương Uy nhìn mấy con số trên hóa đơn, giật mình sửng sốt: “Mười bảy triệu tệ? Các người ăn cướp à”.

Trương Uy đổ mồ hôi lạnh, mặc dù hắn có tiền, nhưng mười bảy triệu tệ đối với hắn mà nói là một con số trên trời.

Nhà của hắn thì có, nhưng hắn thì không.

Tất cả đều im re.

Lâm Vân nói: “Các anh đã mở hai chai Balance, mỗi chai tám triệu tệ”.

“Không thể nào, mấy người đừng lừa tôi.

Lấy đâu ra loại rượu đắt như vậy, rõ ràng là nhà hàng làm ăn bất chính.

Thật không ngờ, đường đường là nhà hàng Á Vận lại có kiểu làm ăn không rõ ràng như vậy.


Tôi phải đi tố cáo”, Trương Uy mở miệng khẳng định là nhà hàng làm ăn bất chính.

Lâm Vân giải thích một lượt, cuối cùng nói với Hàn Phá: “Anh Hàn Phá là người đi nhiều hiểu rộng, chắc cũng biết lời tôi nói là thật”.

Hàn Phá cầm chai rượu lên, xem xét kỹ lưỡng, cuối cùng tra trên điện thoại một lát, khẽ nhíu mày: “Quả thật là Balance đã từng được hoàng gia Ba Lan sử dụng”.

Hàn Phá xem như khá bình tĩnh, mười bảy triệu tiền mặt mặc dù đối với hắn không được coi là nhiều, nhưng cũng tuyệt đối không phải con số nhỏ.

Trương Uy càng thêm căng thẳng, vội nói: “Nhưng ban nãy chúng tôi không gọi loại rượu này mà”.

Lâm Vân nói: “Lúc nãy chính miệng anh nói muốn chúng tôi đem loại rượu tốt nhất đến”.

Trương Uy còn muốn tranh cãi, Hàn Phá lại ho khan một tiếng: “Trương Uy, cậu đừng như vậy.

Chúng ta là người có địa vị, nếu đã gọi rồi thì cậu thanh toán là được”.

Sắc mặt Trương Uy còn tái hơn gan lợn: “Tôi muốn nói chuyện trực tiếp với ông chủ của mấy người”.

Lâm Vân bình thản nói: “Mấy ngày trước, cũng có một người ăn cơm ở đây gọi Balance, kết quả không muốn trả tiền, đắc tội với ông chủ tôi, còn tìm Lý Long - ông trùm của thị trấn Hoa Hồng ra mặt đàn áp ông chủ tôi.

Nhưng sau đó Trần Lâm dẫn Lục Hải Siêu đích thân ra mặt, chặt đứt một cánh tay của Lý Long.

Vì vậy, tôi khuyên các anh đừng tùy tiện gặp ông chủ, càng đừng nên ăn quỵt”.

Sắc mặt Trương Uy thay đổi.

Lâm Vân này đang chuyển qua đe dọa.

Nhà họ Trương hắn nào dám công khai đắc tội với Trần Lâm.


Hàn Phá khẽ cau mày: “Một nhà hàng Á Vận mà dám uy hiếp đe dọa tôi? Đừng nói là nhà hàng các người, kể cả Trần Lâm, ở trước mặt Hàn Phá tôi cũng chỉ như một con chó mà thôi”.

Lâm Vân nói: “Tôi chỉ đang trình bày sự việc, ăn uống xong trả tiền là chuyện đương nhiên, việc này hết sức đơn giản, không nhất thiết phải biến nó thành phức tạp”.

Hàn Phá cảm thấy Lâm Vân đang chèn ép mình, càng thêm khó chịu: “Tiền, tôi sẽ trả cho mấy người.

Chỉ là mười bảy triệu mà thôi, với tôi chẳng qua chỉ là chút tiền lẻ.

Nhưng cô lấy chuyện Lý Long ra đe dọa, đây chính là xúc phạm đến uy phong của tôi.

Bảo ông chủ của các người ra đây, nhận lỗi trước mặt tôi”.

Địa vị và gia thế của Hàn Phá là gia tộc hàng đầu thành phố Trung Hải, nói năng rất có trọng lượng.

Bất kể ai nghe đến cũng cảm thấy áp lực to lớn.

Nhưng Lâm Vân lại bình thản nói: “Xin lỗi, ông chủ chúng tôi thường không lộ mặt”.

“Hỗn xược!”
Trương Uy bỗng nhiên đứng dậy, tát vào mặt Lâm Vân một cái: “Cô là cái thá gì? Dám nói chuyện ngang ngược với lớp trưởng của chúng tôi.

Còn không mau bảo ông chủ các người cút ra đây mau”.

- -----------------.