Chiến Thần Phục Thù

Chương 132: Ông đang uy hiếp tôi sao?




Trong văn phòng, không một tiếng động.

Hai người Tỉnh Bằng và Lý Long đều kinh ngạc không nói nên lời, chỉ thấy trái tim như muốn nổ tung.

Một tỷ năm trăm triệu tệ viện trợ không hoàn trả lại cho bệnh viện Bình An!

Còn chuyện nào động trời hơn chuyện này không?

Lúc lâu sau, Tô Thần mới định thần lại, nói với vẻ sâu xa: “Ông lừa ai vậy? Thế gian này làm gì có chuyện tốt như thế chứ? Mặc dù gia tộc Trần Thị có tiền, nhưng tiền của các ông cũng không phải từ trên trời rơi xuống đâu”.

Trần Lâm không thèm tranh luận với hắn, ông ta đưa cho Tô Duệ Hân tập tài liệu: “Cô Tô, đây là thỏa thuận hợp tác chiến lược triển khai của chúng ta, cô chỉ cần ký tên thôi”.

Tô Duệ Hân mở ra xem, liền ngạc nhiên không thôi, bàn tay run rẩy.

Số tiền vốn này đã vượt quá tưởng tượng của Tô Duệ Hân.

Thật sự là một tỷ năm trăm triệu tệ không cần hoàn trả lại.

“Đưa tôi xem”, Tô Thần cướp lấy bản hợp đồng, sau đó cả người chấn động.

Cấp độ triển khai kế hoạch rất cao, doanh nghiệp hợp tác và đơn vị tài trợ đều là những công ty lớn cùng một đẳng cấp, ngay cả gia tộc của Lý Mặc và gia tộc của Hồ Diệu Huy là thành viên đoàn chủ tịch Công đoàn Trung Hải đều tham gia.

Chỉ với mức độ đầu tư này thôi đã ăn đứt cấp độ ban đầu nhà họ Tô dự định bỏ ra rồi.

Hơn nữa còn không cần hoàn trả?

Tô Thần không hiểu lắm.

“Nhà họ Trần các ông bị điên rồi à? Muốn dùng số tiền lớn như vậy để triển khai dự án này? Còn không lấy một xu?”, Tô Thần sắp bùng nổ.

Trần Lâm từ tốn nói: “Chỉ là một tỷ năm trăm triệu tệ thôi, chỉ cần cậu Lăng mở lời vàng ngọc, nhà họ Trần chúng tôi đầu tư cả hàng chục tỷ tệ cho dự án này cũng không thành vấn đề”.

Lại là cậu Lăng?

Đây là nhân vật đặc biệt cỡ nào chứ?

Nếu chỉ là một gia tộc thông thường, Tô Thần cảm thấy với thực lực của nhà họ Tô thì có thể chèn ép được. Nhưng gia tộc Trần Thị, lại không hề tầm thường.

Mặc dù gần đây nhà họ Tô phát triển mạnh mẽ, trở thành tập đoàn y dược lớn thứ hai của thành phố Trung Hải.

Nhưng gia tộc Trần Thị cũng phát triển vô cùng vượt bậc, lần trước Mã Đằng cho phép gia tộc Trần Thị gia nhập vào Công đoàn Trung Hải, từ đó các dự án nghiệp vụ của gia tộc Trần Thị cũng lên như diều gặp gió.

Thời gian gần đây, hai gia tộc phát triển nhất ở Trung Hải đó là nhà họ Tô và nhà họ Trần.

Tô Thần bất chấp có Trần Lâm ở đây, nói với Tô Duệ Hân: “Em Hân, em phải nghĩ cho kĩ. Suy cho cùng em vẫn là người nhà họ Tô. Dự án tốt như vậy nếu em không cho nhà họ Tô chúng ta cùng triển khai thì trên dưới nhà họ Tô sẽ đều chê trách em. Hơn nữa bà cũng sẽ không công nhận em. Em đừng để bị lợi ích trước mắt che mờ đi ý chí”.

Không làm gì được Trần Lâm, hắn chỉ có thể dùng con bài tình cảm.

Trần Lâm thấy vẻ mặt khó xử của Tô Duệ Hân, còn lo lắng cô nhất thời kích động mà ra quyết định vội vàng với nhà họ Tô, ông ta nhắc nhở nói: “Tô Thần, nhà họ Tô các cậu không phải đã đuổi cô Tô ra khỏi cửa rồi sao? Sao bây giờ lại bắt đầu dùng con bài tình cảm với cô Tô rồi?”

Tô Thần nói: “Trần Lâm, đây là chuyện nhà họ Tô chúng tôi, không tới lượt người ngoài như ông nói đông nói tây”.

Trần Lâm nói: “Dự án y học thảo dược là cô Tô lấy được. Các cậu cướp đi mất. Bệnh viện Bình An là cô Tô tự mình mua được, lúc đầu các cậu bán bệnh viện Bình An đi, còn cố tình nâng giá lên tống tiền cô Tô. Dự án bệnh viện tại mảnh đất quận Ngô Giang là cô Tô tự mình có được, các cậu lại muốn lợi dụng nó? Chín mươi phần trăm cổ phần, chỉ có cầm thú mới có thể nói ra được những lời này”.

Tô Thần lạnh lùng nói: “Trần Lâm, ông có ý gì? Chẳng lẽ ông muốn can dự vào việc nhà họ Tô chúng tôi sao?”

Trần Lâm đáp lời: “Tôi chỉ muốn nói, nhà họ Tô các cậu vẫn luôn chèn ép cô Tô. Tất cả những việc nhà họ Tô đối xử với cô Tô cộng lại cũng không bằng một phần tất cả những chuyện mà cậu Lăng đã làm cho cô Tô. Trên đời này chỉ có cậu Lăng đối xử tốt với cô Tô thôi. Còn cậu lại muốn dùng tình cảm để gây áp lực cho cô Tô”.

Mặt Tô Thần lạnh như băng: “Chuyện nhà chúng tôi, ông quản được chắc?”

Trần Lâm nói: “Tôi không quản được, nhưng nếu nhà họ Tô làm gì quá đáng với cô Tô, chỉ cần chọc tức cậu Lăng thôi thì nhà họ Tô các cậu sẽ không chịu đựng nổi cơn giận của cậu Lăng đâu”.

“Ông đang uy hiếp tôi sao?”, Tô Thần tức điên lên.

Trần Lâm nói: “Gia tộc Hàn Thị suy yếu thế nào, cậu biết rất rõ. Cậu Lăng muốn tiêu diệt nhà họ Tô so với tiêu diệt gia tộc Hàn Thị rõ ràng là nhẹ nhàng hơn rất nhiều”.

Tô Thần đột nhiên hít sâu một hơi, không dám chống đối Trần Lâm nữa, hắn quay người nói với Tô Duệ Hân: “Em Hân, những điều nên nói anh đã nói rồi, em tự mình lựa chọn”.

Thấy Tô Duệ Hân do dự, Ngô Giai Giai liền lấy hợp đồng mà Trần Lâm đưa cho, đặt trên mặt bàn rồi ký tên lên đó: “Còn do dự cái đầu cậu, tôi ký thay Duệ Hân rồi. Sếp Trần, cảm ơn ông”.

Trần Lâm cầm lấy hợp đồng, quay người rời đi.

“Duệ Hân, cô giỏi lắm. Không giúp nhà họ Tô mà lại giúp người ngoài. Tiếp theo tôi muốn xem thử cô còn mặt mũi nào đối diện với bà và mọi người trong nhà họ Tô hay không”, Tô Thần để lại một câu rồi rời đi.

Tỉnh Bằng và Lý Long sớm đã sợ đái ra quần, lúc này cũng nhanh chóng rời khỏi đó.

Trong văn phòng, yên tĩnh hơn rất nhiều.

Thấy Tô Duệ Hân còn đang sững sờ, Ngô Giai Giai cạn lời nói: “Duệ Hân, cậu có ngốc không vậy? Nhà họ Tô căn bản không coi cậu ra gì. Trần Lâm nói đúng, nhà họ Tô vẫn luôn lợi dụng cậu, chèn ép cậu. Cậu không cần phải tự trách. Trên thế giới này chỉ có anh Lăng đối xử tốt với cậu. Cậu không cần phải lo lắng về sau nữa, dũng cảm bước tiếp là được”.

Lời lẽ của Ngô Giai Giai rất sắc bén, Tô Duệ Hân nghe xong cũng thấy thoải mái hơn rất nhiều: “Cũng đúng, chỉ cần anh Lăng vẫn luôn ủng hộ mình, mình việc gì phải lo lắng chứ?”

Ngô Giai Giai cười nói: “Vậy mới đúng chứ. Bây giờ việc chúng ta cần làm gấp là phát triển bản thân thật tốt. Cách báo đáp anh Lăng tốt nhất là phát triển bản thân thật tốt. Chỉ khi chúng ta mạnh mẽ hơn thì tương lai mới có thể đền đáp anh Lăng được”.

Tô Duệ Hân nghĩ thoáng hơn rất nhiều: “Cậu nói đúng, chúng ta phải thật mạnh mẽ mới có thể gửi lời cảm ơn tốt nhất tới anh Lăng. Sắp tới phải chuẩn bị triển khai thật tốt để xây dựng bệnh viện này thôi”.

Nhà hàng Á Vận, Lăng Khôi đang ngồi trước ban công cầm đọc tờ báo trên tay.

Tiêu đề bài báo đập ngay vào mắt – Các tập đoàn lớn liên kết hợp tác với tập đoàn Hàn Thị, cùng đầu tư vốn tổng cộng một tỷ năm trăm triệu tệ cho bệnh viện Bình An phát triển bệnh viện trên mảnh đất Ngô Giang, trước mắt đã tiến hành thi công.

Lăng Khôi mỉm cười vui vẻ.

Trần Lâm đúng là người rất có trách nhiệm với công việc.

Kế hoạch này, Lăng Khôi không hề bày kế cho Trần Lâm, mà hoàn toàn là tự Trần Lâm hành động.

Lăng Khôi thấy rất thoải mái.

Đứng trên ban công, nhìn ra xa là có thể thấy cổng lớn của bệnh viện Bình An tấp nập người ra vào.