*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đối phương lớn tiếng quát: “Đồ khốn, mày dám bất kính với tao sao? Tội của mày tuyệt đối không thể tha thứ được.”
“Trong vòng ba ngày hãy mang trái tim mày đến đến để chuộc tội, nếu không tạo sẽ khiến mày phải hối hận khi xuất hiện trên đời này đấy.”
Diệp Huyền Tần cười nói: “Muốn lấy trái tim của tôi sao, được, tôi sẽ đợi bà ở thủ đô, mấy người muốn chừng nào đến lấy trái tim tôi thì cứ đến.”
Đối phương lạnh lùng nói: “Được, hy vọng mày hãy giữ lời.”
“Trước tối nay, tao phải thấy trái tim nhuốm đầy máu của mày xuất hiện trước mặt tao.”
Cạch!
Điện thoại ngắt máy.
Diệp Huyền Tần cất cái điện thoại đi và châm một đuối thuốc, nhìn về phía cửa sổ thở dài.
Haiz, cái cuộc sống khốn kiếp này, mình chẳng qua chỉ muốn bình thản trôi qua thôi, tại sao ông trời lại sắp xếp cho mình loại người thân ăn cháo đá bát như vậy chứ?
Diệp Huyền Tần vội vã quay về công ty truyền thông Huỳnh Thư và tìm Từ Lam Khiết.
“Lam Khiết, nhà họ Liễu và nhà họ Diệp đều bị diệt vong rồi, theo lời hẹn thì em phải đồng ý dời tập đoàn Diệp Linh đến thủ đô.”
Từ Lam Khiết hơi kinh ngạc: “Diệt vong rồi sao? Sao lại có thể chứ?”
Diệp Huyền Tần đưa tin tức trang đầu tờ báo tối qua cho Từ Lam Khiết:
“Em tự xem đi.”
Sau khi Từ Lam Khiết xem xong thì thở dài.
“Nhà họ Liễu đúng là tự làm tự chịu mà, là tướng quân mà lại đi sai bảo quân nhân mạo danh cướp để bắt cóc người dân, bọn họ không diệt vong đúng là trời không có mắt đó.”
“Nhà họ Liễu đúng là diệt vong rồi nhưng nhà họ Diệp vẫn chưa đi đến bước đường cùng mà, họ còn thừa cơ hội này muốn luôn cả nhà họ Liễu nữa.”
“Nhà họ Diệp còn lớn mạnh hơn ngày xưa nữa nhưng chỉ là thay đổi một gia chủ khác mà thôi, nhà họ Diệp vẫn là nhà họ Diệp của ngày xưa.
Diệp Huyền Tần nở nụ cười, nhà họ Diệp không còn là nhà họ Diệp của ngày xưa nữa, chữ “Diệp” trong nhà họ Diệp là chữ “Diệp” trong tên Diệp Huyền Trần của mình.
Nhưng Diệp Huyền Tần vì muốn giấu kín thân phận nên không thông báo với bên ngoài mình chính là gia chủ mới.
Mà chỉ nói đại khái là có một gia chủ mới xuất hiện mà thôi.
Diệp Huyền Tần khuyên nhủ: “Lam Khiết, nhà họ Diệp Huyền Tề dù vẫn chưa diệt vong nhưng họ đã bổ nhiệm một gia chủ mới rồi, không giống như những người họ Diệp trước kia nữa, sẽ không hợp tác làm chuyện xấu với họ đâu.”
“Vả lại anh cũng có quen biết với vị gia chủ mới này, mối quan hệ cũng rất tốt nữa, anh ấy sẽ không làm khó chúng ta đâu.”
Thật sao?
Từ Lam Khiết lộ vẻ vui mừng: “Chỉ cần nhà họ Diệp không chống đối với chúng ta thì cuộc sống của chúng ta ở thủ đô sẽ dễ thở hơn rất nhiều.”
“Được, em đồng ý dời tập đoàn Diệp Linh đến Thủ Đô.”
Diệp Huyền Tần nở nụ cười: “Được, bây giờ anh sẽ đi sắp xếp.
Diệp Huyền Tần lập tức gọi điện thoại cho Trình Hạ Vũ và Từ Nam Huyên bảo họ hãy phụ trách chuyện này.
Nhà họ Diệp ở thủ đô!
Địa vị của người nhà họ Diệp bây giờ đã chạm đáy, việc thể hiện rõ nhất chính là bữa ăn tối.
Bữa ăn tối bây giờ thậm chí còn không phong phú bằng một nửa ngày xưa nữa.
Điều này khiến người nhà họ Diệp rất tức giận, trong lòng không ngừng mắng chửi Diệp Huyền Tần.
Đang ăn thì trên đầu đột nhiên vang lên những âm thanh ồn ào.
Ngẩng đầu nhìn lên, ra là một chiếc trực thăng đang lơ lửng trên bầu trời nhà họ Diệp, cuối cùng nó hạ cánh ở sân golf của nhà họ Diệp.
Người nhà họ Diệp hơi ngạc nhiên: Chiếc trực thăng này từ đầu ra thế.