Cái gì?
Não của mọi người lập tức nổ tung! Thông đồng với sơn tặc, làm trọng thương tướng quân.
Họ có mấy cái đầu cũng không gánh nổi tội danh này. Hết rồi, lần này kết thúc thật rồi.
Giờ phút này, duy chỉ có Trình Hạ Vũ là còn giữ được lý trí.
Cô ấy lập tức lên tiếng chất vấn: “Đây đã là thời nào rồi, làm gì còn có sơn tặc chứ?”
“Hơn nữa, tập đoàn Diệp Linh làm ăn nghiêm chính, sao có thể cấu kết với sơn tặc chỉ vì một chút lợi nhuận nhỏ nhoi cơ chứ?”
Lúc này mọi người chợt nhận ra: chuyện này quả thật đáng ngờ.
Bà cụ Diệp nhắc nhở: “Đừng quên, đối thủ của các người là ai.”
“Có sơn tặc hay không? Có cấu kết với sơn tặc hay không? Thì sao?”
“Ngay cả khi không có thì bọn họ vẫn có thể tự dựng lên mà.” Ẩn ý trong câu này là Những tên cướp đó thực sự là do chính Liễu Yên Thành sắp xếp để gài bẫy Diệp Huyền Tần và tập đoàn Diệp Linh!
Mọi người đều tuyệt vọng.
Đối thủ lần này, bọn họ không có sức lực chống trả, chỉ có chờ đợi bị nghiền nát.
Từ Huy Hoàng chua xót cầu xin: “Bà cụ Diệp, xin bà ra tay cứu giúp. Bây giờ chỉ có bà mới có thể giúp được chúng tôi.”
Bà cụ Diệp hít sâu một hơi: “Diệp Huyền Tần là cháu của tôi, tôi đương nhiên muốn giúp nó.
“Nhưng tôi cũng là có lòng nhưng không có sức. nhà họ Diệp vốn không phải là đối thủ của nhà họ Liễu.”
“Trừ khi ông có thể hứa với tôi hai điều, có lẽ tôi vẫn có thể thương lượng với họ, giải quyết chuyện này trong hòa bình.”
Từ Huy Hoàng: “Bà cụ Diệp cứ nói.”
Bà cụ Diệp nói: “Tôi muốn ông ký thỏa thuận đảm bảo rằng Diệp Huyền Tần và tập đoàn Diệp Linh sẽ không bao giờ quay lại thủ đô nửa bước.”
“Ngoài ra, phải chuyển nhượng 51% cổ phần của tập đoàn Diệp Linh cho tôi để làm quỹ cho các hoạt động của nhà họ Diệp.”
Mọi người chìm trong suy nghĩ.
Sau này không đặt chân đến thủ đô thì dễ, nhưng việc chuyển nhượng 51% cổ phần của tập đoàn Diệp Linh thì có chút khiến người khác khó chịu.
Bà cụ Diệp liền đưa ra tối hậu thư: “Ông chỉ có một phút để suy nghĩ thôi.”
“Sau một phút, cho dù có giao cả tập đoàn Diệp Linh cho tôi, tôi cũng không cần.”
Từ Huy Hoàng dứt khoát ra quyết định: “Được rồi, tôi đồng ý.”
So với tiền bạc, tính mạng càng quan trọng hơn.
Trình Hạ Vũ lo lắng: “Không, không thể chấp nhận. Bà ta đang nói dối.” “Tôi bây giờ thật sự hoài nghi bà có phải là bà nội của anh rể không, có thật là người nhà họ Diệp hay không?”
Lý Khả Diệu vội vàng ngăn Trình Hạ Vũ lại: “Cá nhỏ, con đừng nói lung tung.”
“Tiền chúng ta có thể kiếm lại nhưng mạng thì chỉ có một mà thôi.”
“Nhậm Tiền, đi chuẩn bị thỏa thuận đi. Chuyện lần này tôi sẽ toàn quyền làm chủ.”
Nhậm Tiền nghe vậy liền gật đầu, thở dài một cái rồi quay đi.
Không lâu sau, cô ta đã soạn thảo một hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.
Sau khi đọc xong, bà cụ Diệp lập tức ký tên của mình vào đó.
Lý Khả Diệu van xin: “Bà cụ Diệp xin hãy giúp Huyền Tần và Nam Huyền”
Bà cụ Diệp nghe vậy gật đầu và lấy điện thoại di động ra.
Tuy nhiên, khi bà ta chuẩn bị gọi điện thì có hai bóng người bước vào.
Đó chính là Diệp Huyền Tần và Từ Nam Huyên.
Mọi người nhìn đến ngu người luôn.
Thế này là sao?
Không phải họ bị bọn cướp bắt sao? Bà cụ Diệp còn chưa gọi cứu họ sao họ lại quay về?
Lý Khả Diệu vội vàng đứng lên nhìn hai người bọn họ, sau khi xác định không bị thương, bà ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
“Huyền Tần, con hù chết mẹ rồi đấy có biết không? Nếu con gặp chuyện không may. Mẹ thật sự không biết sau này phải sống như thế nào.”
Diệp Huyền Tần nhẹ nhõm nói: “Mẹ, con không có gặp phải nguy hiểm gì, mẹ lo lắng cái gì vậy.”