Chiến Thần Phong Vân

Chương 971




Liễu Yên Thành nói: “Không phiền thì có thể đưa bọn tôi đi nhìn một vòng chứ.”

“Được.”

Từ Nam Huyên vội vàng đồng ý, Đây là cơ hội hiếm có, nói không chừng có thể từ trong miệng bọn họ moi ra chút tin tức về người kia.

Từ Nam Huyên dắt bọn họ dọc theo con đường chuyên dành cho khách tới thăm.

Tuy nhiên, Từ Nam Huyên nhận thấy rằng những người này chỉ chăm chăm tiến về phía trước, chứ không hề để tâm đến cảnh vật.

Cô giới thiệu với bọn họ từng khu tham quan, những người này cũng chẳng thèm trả lời, dường như là hoàn toàn không quan tâm.

Mấy người này đúng là kỳ lạ.

Từ Nam Huyền cũng xua tan ý tưởng hỏi thăm của mình, phỏng đoán họ chắc chắn cũng như vậy mà không phản ứng thôi.

Khi đi đến một nơi vắng vẻ thì Liễu Yên Thành đột nhiên dừng lại.

Cô tò mò hỏi: “Không đi tiếp sao?”

Liễu Yên Thành: “Mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một chút.”

Từ Nam Huyên: “…”

Tôi đây là con gái mà còn không mệt thì thôi. Mấy tên đàn ông xuất thân quân đội mới đi một lát đã muốn nghỉ.

Đúng là vô dụng.

Chả đáng xách dép cho người kia. Mọi người quyết định ngồi dưới đất nghỉ ngơi.

Liễu Yên Thành hỏi: “Khu tham quan này có an toàn không?”

Từ Nam Huyên nói: “Đương nhiên là an toàn rồi. Tất cả dã thú trong thắng cảnh đều đã bị đuổi đi. Mỗi nơi ẩn chứa nguy cơ đều đã được xử lý gia cổ đặc biệt, nên sẽ không có nguy hiểm.”

Liễu Yên Thành lại nói: “Ý tôi không phải như vậy.”

“Cô không sợ ở đây có sơn tặc hay gì sao?”

Từ Nam Huyên không khỏi dở khóc dở cười: “Đã là năm bao nhiêu rồi, làm gì còn có sơn tặc gì chứ.”

Liễu Yên Thành liền nở nụ cười đầy ẩn ý: “Điều đó cũng chưa chắc.”

“Cô nghĩ bọn tôi tới đây để du lịch sao? Sai, hoàn toàn sai.”

“Tôi là vì nhận được tình báo, ở vùng phụ cận nơi này xuất hiện sơn tặc, nên mới dẫn người tới đây để diệt trừ.”

Từ Nam Huyên bật cười.

Cô là người bản địa thành phố Giang, tại sao chưa bao giờ nghe tới vụ sơn tặc này cơ chứ?

Mấy người muốn mượn danh nghĩa đi trừ gian diệt ác để du lịch chứ gì.

Liễu Yên Thành lợi dụng lúc Từ Nam Huyên không cẩn thận, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn: “Hành động!”

Năm phút sau, một nhóm người hung hãn mang bịt mặt đột ngột lao ra bao vây xung quanh bọn họ.

Mỗi người trong số họ đều là những người đàn ông mạnh mẽ, trên tay còn cầm súng kiểu thô sơ, chĩa vào Liễu Yên Thành và những người khác.

Dẫn đầu là một người đàn ông chột mắt. Hắn ta giận dữ hét lên: “Cho hai tay lên đầu rồi ngồi xổm xuống.”

Từ Nam Huyên bị dọa sợ hét lên: “Mấy người là ai? Sao lại xông vào đây?” Tên chột mắt kia liền bật cười chế nhạo: “Ồ, cô Huyên còn cố gắng giả bộ làm gì.”

“Đừng nói là không quen nhau, bọn tôi là sơn tặc ở đây, hơn nữa giữa tôi và cô cũng hợp tác không ít lần rồi mà.”

Sắc mặt Từ Nam Huyên tái nhợt vội thanh minh: “Nói nhảm, tôi không biết mấy người.”

Lúc này Liễu Yên Thành bày ra vẻ mặt hung ác mà chửi bởi: “Từ Nam Huyên, quả nhiên cô đã cấu kết với bọn cướp, chết tiệt!”

“Xem ra lần này đến đúng chỗ rồi.”

Từ Nam Huyên lo lắng, bắt đầu lắp bắp: “Bọn họ…bọn họ nói bậy bạ. Nơi này của chúng tôi trước nay chưa từng gặp chuyện như vậy.”

“Hừ, giải quyết xong chuyện này tôi sẽ tính sổ với cô sau.” Liễu Yên Thành thầm mắng một câu.

“Các người nghe cho rõ, tôi là Thiếu tướng Liễu Yên Thành đến từ khu quân sự tại thủ đô.”

“Khuyên mấy người hãy hạ vũ khí và đầu hàng, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống lại thì sẽ nghiêm trị!”

Tên cầm đầu một mắt nghe vậy liền giễu cợt nói: “Haha, mặc kệ là Thiếu tướng hay là Thượng tướng, ở nơi này cũng đều là cháu của ông đây.”

“Bỏ tất cả những đồ có giá trị trong người ra. Nếu tiền không đủ, tôi chỉ có thể lấy mạng các người mà bù vào.”

Liễu Yên Thành nghe vậy lập tức ra lệnh: “Giữ được núi xanh, không sợ không có củi đốt. Bỏ tất cả đồ quý giá trong người ra, mạng sống là quan trọng nhất.”