Diệp Huyền Tân nói: “Bây giờ nhà họ Liễu đang từng bước xâm chiếm nhà họ Diệp.”
“Hãy để nhà họ Liễu thôn tính và hợp nhất họ Diệp đi.”
“Như vậy chờ đến khi tôi nắm được nhà họ Liễu, nhà họ Diệp tự nhiên cũng sẽ thuộc về anh.”
“Suy cho cùng tôi cũng được sinh ra và lớn lên trong nhà họ Diệp, không đành lòng tự mình xuống tay đối với họ.”
“Em hiểu rồi.” Tham Lang đồng ý.
Nhà họ Diệp cực kỳ không phục chuyện Diệp Huyền Tề trở thành gia chủ.
Người này không học vấn không nghề nghiệp, năng lực bình thường, vốn dĩ không có khả năng quản lý nổi cơ ngơi khổng lồ của nhà họ Diệp.
Hắn có thể sống rất tốt trong nhà hoàn toàn nhờ vào việc nịnh hót bà cụ Diệp.
Hơn nữa Diệp Huyền Tề lại có sự hậu thuẫn tới từ phía người vợ Liễu Yên Nhi, thế nên chỉ trong vòng bảy ngày, dưới sự nâng đỡ của nhà họ Liễu, Diệp Huyền Tề đã ngồi vững trên ngai vàng của gia chủ nhà họ Diệp.
Những người lớn tuổi trước giờ vẫn luôn đối xử với Diệp Huyền Tề vô cùng lạnh nhạt, giờ đây thấy hắn đều phải cúi đầu.
Chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà đều phải được Diệp Huyền Tề gật đầu đồng ý mới có thể thực hiện.
Thậm chí những chị họ, em họ vốn không thèm để hắn vào mắt, cũng tỏ vẻ nịnh nọt, yêu thương nhung nhớ hắn mỗi ngày.
Diệp Huyền Tề nở mày nở mặt, trong đầu tự nhiên sinh ra thứ suy nghĩ “ông đây chính là kẻ vô địch trong thiên hạ.”
Hắn giao du với đám bạn bè xấu, nhậu nhẹt nhảy múa suốt ngày, hân hoan thỏa thích rượu chè tới bến, thậm chí cả đêm không về.
Đối với chuyện này, Liễu Yên Nhi không những không ngăn cản, thậm chí còn ủng hộ hắn đi ra ngoài quậy phá, gọi văn vẻ thành “đi giao lưu mở rộng mối quan hệ”.
Một ngày nọ, Diệp Huyền Tê giống như bình thường, gọi mấy người anh em ra ngoài uống rượu.
Hắn vừa đi, Liễu Yên Nhi liền lấy điện thoại di động ra bẩm số của bố: “Bố, tên ngốc kia đi rồi.”
Liễu Thành Gia đáp: “Được, tốt lắm. Để bố thông báo cho phía anh trai con tiến hành.”
Sau khi cúp điện thoại, Liễu Thành Gia liền gọi cho người con trai đang làm tướng quân của mình là Liễu Yên Thành: “Yên Thành, giữ nguyên như kế hoạch ban đầu.”
“Tất cả đã sẵn sàng, chỉ còn chờ cơ hội.” Liễu Yên Thành trả lời: “Không thành vấn
Sau khi cúp máy, Liễu Yên Thành lái xe đi đề.” về phía quán bar Dạ Sắc.
Đây là quán bar mà Diệp Huyền Tề thường lui tới. Không lâu sau đã thấy Diệp Huyền Tề kề vai sát cánh cùng mấy người bạn, bước vào bên trong.
Khoé miệng Liễu Yên Thành xuất hiện một nụ cười lạnh lùng, anh ta lấy điện thoại ra: “Mỹ Lệ, hành động.”
Một giọng nói xinh đẹp ngọt ngào truyền đến từ bên trong điện thoại: “Anh Thành, chờ tin tốt của em đi.”
Sau khi Diệp Huyền Tề và mấy người bạn đi vào phòng bao, họ chưa vội làm gì, chỉ uống vài ly rượu trắng.
Đây là lệ cũ của đám người này, uống đến nửa say nửa tỉnh mới tìm vài cô em tới góp vui.
Diệp Huyền Tề vốn có tửu lượng không tồi, nhưng hôm nay không biết vì sao, mới uống chưa được nửa ly hắn đã thấy đầu óc choáng váng, bụng sưng đau, toàn thân nóng bỏng.
Dục vọng trong lòng bùng cháy mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Bỗng từ bên ngoài có một cô phục vụ ăn mặc thanh thuần tiến vào đưa rượu.
Tinh trùng xông lên đầu, Diệp Huyền Tề gần như vô thức đè cô ta dưới thân theo bản năng: “Em gái, lại đây cho anh giải tỏa.”
Đám bạn bè chó má ở bên cạnh la ó ồn ào: “Được cậu Tề coi trọng chính là phúc ba đời nhà cô đấy.”
“Hầu hạ cậu Tề cho cẩn thận, cậu ấy mà thoải mái, chỗ tốt sẽ không thiếu phần cô đâu!”
Người phục vụ kia vẫn chưa phản kháng, không biết là bị dọa cho sợ hãi hay cam tâm tình nguyện phối hợp.
Chờ đến khi quần áo của cô ta bị xé toạc, biến thành món đồ chơi dưới đũng quần kẻ khác, cô ta mới bất ngờ hét to: “Cứu tôi với, có người cưỡng hiếp tôi…”
Hai từ “cưỡng hiếp” khiến Diệp Huyền Tề đang chìm trong men say lập tức tỉnh táo vài phần.
Hằn nhanh chóng che miệng đối phương lại: “Im đi, không được la hét, ông đây cho cô thêm tiền.”
Nhưng đã không còn kịp nữa rồi. Cánh cửa phòng bao bị đá văng, một bóng người hiên ngang xông tới. “Thằng khốn nạn, dám bắt nạt bạn gái Mỹ Lệ của tao, mày chán sống rồi hả? Khốn kiếp, Diệp Huyền Tê, hóa ra là mày, đây chính là chị dâu của mày đấy!”