Sao có thể, chuyện này sao có thể?
Anh ta cùng lắm chỉ là một đứa con rơi của nhà họ Diệp, không có sự nâng đỡ của nhà họ Diệp, anh ta sao có thể trở thành người có địa vị cao ngất ngưởng vậy chứ?
Trong đám đông, bỗng nhiên có một vị khách đập bàn đứng lên.
“Tôi biết rồi, tôi biết ai là chỉ huy rồi!”
Ánh mắt của mọi người lại đổ dồn về phía anh ta.
Người khách đó nói: “Khi nấy ngồi bên cạnh tôi có một vị khách rất lập dị, trên người khoác một chiếc áo lông to, che nửa mặt, khí chất rất cao quý và bí ẩn.”
“Tôi còn lờ mờ nhìn thấy được, trên vai anh ta hình như có mấy ngôi sao.”
“Nhưng, vừa nãy lúc Diệp Huyền Tân làm ầm ĩ trong hôn lễ, vị khách đó đã bỏ đi rồi”
“Nếu tôi đoán không lầm, vị khách ban nãy, chính là chỉ huy danh tiếng lẫy lừng”
“Trời ơi, không ngờ tôi lại được ngồi cùng với chỉ huy, thật đúng là tổ tiên phù hộ mà”
AI Đám đông như vỡ òa ra!
Vừa rồi, chỉ huy đã ở cùng phòng với bọn họ, nhưng bọn họ lại chẳng mảy may nhận ra, không nhìn anh ấy được một chút nữa.
Cảm giác như mình bỏ lỡ cả mấy trăm rồi Mọi người đánh vào ngực, dậm dậm chân, hối tiếc khôn nguôi.
Liễu Thành Gia sắp nghiến gãy răng rồi, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Huyền Tân mắng: “Diệp Huyền Tần, tên khốn kiếp!”
“Chính cậu đã khiến chỉ huy bực mình bỏ đi. Tôi … Tôi thề, tôi nhất định sẽ dùng hết sức lực của nhà họ Liễu, giết chết cậu!”
Diệp Huyền Tân bật cười khanh khách, mở to mắt chó của mấy người ra mà nhìn cho rõ, ông đây mới chính là chỉ huy hàng thật giá thật!
Cái người khách bí ẩn vô danh vừa nãy, chẳng là cóc khô gì sất.
Nhưng mà, tự nhiên xuất hiện người khách bí ẩn đó, bây giờ bản thân e là có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không chứng minh được gì nữa rồi.
Bỏ đi, bỏ đi, dù sau sao này vẫn còn cơ hội tỏ rõ thân phận của mình mà, không cần nôn nóng.
Thượng tá Lưu Quang lạnh nhạt nói: “Nếu chỉ huy đã bỏ đi rồi, vậy Liễu Yên Thành mời anh đi cùng chúng tôi một chuyến, hợp tác điều tra nào.”
“Người đâu, bắt Liễu Yên Thành đi”
Người của thượng tá Lưu Quang lập tức.
khống chế Liễu Yên Thành.
Liễu Yên Thành rống lên: “Tôi là Tướng, các người dựa vào đâu mà bắt tôi chứ.”
Lưu Quang cười khẩy: “Biết mình là Tướng, biết luật mà vẫn phạm luật, lại thêm một tội nữa”
Liễu Yên Thành gục ngã, liên tục rống lên: “Bố, cứu con, mau cứu con…”
Liễu Thành Gia vội vàng chạy đến chỗ Lưu Quang, muốn cầu xin thay cho Liễu Yên Thành.
Tuy nhiên, Lưu Quang không cho ông ta cơ hội để cầu xin, gấp gáp đưa người đi Liễu Thành Gia tức đến hộc máu mồm, nghiến răng nghiến lợi nhìn chắm chằm Diệp Huyền Tân.
“Thăng khốn, mày…mày phá hỏng mọi chuyện của tao. Tao muốn mày trả giá bằng mạng s‹ , Mọi người dở khóc dở cười, uy lự cái tên phá đám Diệp Huyền Tân này không phải tầm thường đâu.
Khiến chỉ huy tức giận bỏ đi, còn gián tiếp hại Liêu Yên Thành bị bắt đi, làm rối tung hôn lễ.
Năng lực phá đám này đúng là không hề nhỏ.
Sắc mặt Bà cụ Diệp tối sâm, mục đích bà ta kết thông gia với nhà họ Liễu chính là muốn dựa vào quyền thế của Liễu Yên Thành.
Bây giờ Liễu Yên Thành bị bắt đi, sống chết không rõ, nếu tiếp tục kết thông gia với nhà họ Liễu, đối với nhà họ Diệp không còn ích lợi gì cả.
Thậm chí còn có thể liên luy đến nhà họ Diệp.
Bà ta giả vờ than vấn nói: “Ai dà, xem ra hôm nay không phải là ngày lành tháng tốt, không thích hợp để kết hôn”
“Ông Gia, hay là chúng ta lựa ngày khác kết hôn nhé?”
Liễu Thành Gia nghiến răng nghiến lợi nói: “Bà cụ Diệp, bà nói như vậy là có ý gì đây?”
“Có phải bà cảm thấy con trai tôi bị bắt đi thì nhà họ Liễu tôi không xứng với nhà họ Diệp của bà nữa rồi?”
Bà cụ Diệp vội vàng lắc đầu: “Không phải, ông Gia, ông hiểu lâm ý tôi rồi…
Liễu Thành Gia ngắt lời: “Bà cho rằng con trai tôi là dựa vào năng lực của mình mà trở thành tướng sao?”
“Sai rồi, là dựa vào mạng lưới quan hệ của nhà họ Liễu tôi, là tài nguyên của nhà Liễu!”
“Nhà họ Liễu đã có khả năng cất nhắc cho nó làm tướng, vậy thì nhất định cũng sẽ có khả năng giải quyết tai họa lần này cho nó.
“Không tới mấy ngày nữa, nó sẽ nở mày nở mặt ra khỏi tù, nó, vẫn là tướng!”