Diệp Huyền Tề nhíu mày, có chút khẩn trương hỏi: “Anh lừa em việc gì?”
Hắn còn tưởng rằng Tử Lam Khiết đã phát hiện mình không phải là Diệp Huyền Tần.
Từ Lam Khiết nói: “Đến bây giờ anh còn muốn giấu em, còn ý nghĩa gì nữa đâu?”
“Nếu anh không giải thích mọi chuyện rõ ràng với em, em tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh.”
Nói xong, cô cất bước rời đi.
Diệp Huyền Tề vừa định đuổi theo, ánh mắt vô tình lướt qua tấm ảnh trong tay cô.
Hắn lập tức hiểu ra, Từ Lam Khiết tưởng rằng người chụp ảnh với Liễu Yên Nhi trong tấm ảnh kia là Diệp Huyền Tần. Cô hiểu nhầm rằng Diệp Huyền Tần đang qua lại với Liễu Yên Nhi.
Con người Diệp Huyền Tề đảo một vòng, thay đổi ý định.Hằn nháy mắt ra hiệu với bảo vệ, để bảo vệ thà Lam Khiết đi.
không lâu sau, bà cụ Diệp nghe được thông tin liền vội vàng chạy đến
Bà ta trách cứ nói: “Diệp Huyền Tề, bà nghe nói con vừa thả Từ Lam Khiết đi?”
“Con muốn làm gì vậy hả?”
“Bà à, chỉ lấy đi hai chân của Diệp Huyền Tấn thi e rằng khó lòng giải đi nỗi hận trong lòng ông Gia.”
“Lần này, con sẽ dùng chiêu giết người không dao.”
“Cách gì lại có thể giết người không đao vậy?”
Diệp Huyền Tề nói: “Nghe nói, Diệp Huyền Tần coi Từ Lam Khiết còn quan trọng hơn cả mạng sống của mình.”
“Nếu như Từ Lam Khiết rời bỏ nó, chắc chắn nó sẽ sống không bằng chết.”
Diệp Huyền Tề đem việc ảnh chụp một năm một mười kể cho bà cụ Diệp nghe.
Bà cụ Diệp nghe xong, nếp nhăn giữa hai hàng lông mày giãn ra, mỉm cười.
“Diệp Huyền Tề, chiêu giết người không dao này của con thật xào quyết ”
“Nếu như nhà họ Liễu biết được, nhất định sẽ rất vui vẻ, giả Yên Nhi cho con ”
“Cứ làm vậy đi,
Từ Lam Khiết đi thẳng một đường về công ty truyền thông Huỳnh Thư.
Không ngờ Diệp Huyền Tần đã sớm hơn một bước quay trở về, đang ngồi trong phòng khách hút thuốc.
Diệp Huyền Tần nhìn thấy Từ Lam Khiết thì vội vàng dập tắt đầu thuốc lá, nhìn cô xấu hổ cười một cái: “Lam Khiết, sao em lại về muộn vậy?”
Trong lòng Từ Lam Khiết vô cùng khó chịu, trong giọng nói có chút nghẹn ngào: “Anh cứ việc hút xong thuốc của anh đi, về sau em sẽ không quan tâm anh nữa.”
Diệp Huyền Tần nhíu mày: “Lam Khiết, sao em không vui vậy? Có phải có người nào ăn hiếp em không?”
Mắt Từ Lam Khiết đỏ hoe nói: “Không cần anh quan tâm.”
Nói xong, cô tiến vào văn phòng, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Diệp Huyền Tần giống như hoà thượng sở mãi không thấy tóc.
Rốt cuộc Lam Khiết bị sao vậy?
Sao lại hững hờ lạnh nhạt với anh như vậy?
Có lẽ là do tâm tình không tốt, đợi ngày mai sẽ ổn thôi.
Diệp Huyền Tấn cũng không để chuyện này ở trong lòng.
Ngày tiếp theo, sáng sớm Từ Lam Khiết đã nhận được điện thoại của giám đốc công ty điện ảnh và truyền hình Đại Hạ.
Giám đốc bên kia nói, sau khi bọn họ suy nghĩ kĩ, cảm thấy việc hợp tác cùng với công ty truyền thông Huỳnh Thư là chuyện đôi bên cùng có lợi, muốn cô sang bên kia để thương lượng cụ thể hơn.
Nếu như bình thường nhận được tin tốt này, chắc chắn Từ Lam Khiết đã nhảy lên vui mừng.
Nhưng hôm nay cô không thể phấn khởi dù chỉ một chút.
Bởi vì, Diệp Huyền Tần đang lừa gạt cô.
Điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân, Từ Lam khiết vẫn đi ra khỏi văn phòng, chuẩn bị đi qua công ty công ty điện ảnh Đại Hội .
Vừa ra cửa đã dụng mặt Diệp Huyền Tấn.
Diệp Huyền Tần đưa một phần bữa sáng cho Từ Lam Khiết: “Lam Khiết, anh đã chuẩn bị cho em một phần, nhân lúc còn nóng em mau ăn đi
Từ Lam Khiết do dự một lúc, cuối cùng vẫn không đáp trả Diệp Huyền Tần, bước thoáng qua anh, tuyệt tình rời đi.
Không có nỗi đau nào buồn bằng chết tâm.
Cho tới bây giờ Diệp Huyền Tần vẫn không hề giải thích bất cứ thứ gì, tâm cô đã chết rồi.
Cho dù Diệp Huyền Tần EQ thấp đi nữa, thì lúc này cũng phát hiện ra điểm không bình thường.
Chắc chắn có hiểu nhầm gì đó.
Anh hơi suy tư, đi vào gian phòng làm việc của Từ Lam Khiết. Vừa đi vào, anh liền chú ý ngay đến một tấm hình trên bản. Anh cầm bức hình lên nhìn một chút, con người lập tức co rút, lừa giận ngút trời.