Chỉ huy Diệp!
Hai chữ này vang vọng trong đầu của anh ta.
Được làm cháu của chỉ huy Diệp, đó chính là vinh hạnh của anh ta!
Phần mộ tổ tiên cũng bốc lên rất nhiều khói xanh rồi!
Anh ta chạy chậm về phía Diệp Huyện Tân và Tham Lang. Tất cả mọi người đều tiếc nuối, người thanh niên trẻ tuổi này chết chắc rồi.
Thị Tô Mạnh cũng nôn nóng muốn giết chết bọn họ như thế.
Nhìn đi anh Thị rõ ràng rất tức giận, chân đi không vững, sau ót còn đồ nhiều mồ hôi.
Thị Tô Mạnh đi đến bên cạnh hai người, anh ta nghiêm túc cúi người xuống chào: "Cháu trai Thị Tô Mạnh chào ông.”
Sau đó anh ta quay về phía Tham Lang cúi chào: "Đồ đệ Thi Tô Mạnh chào sư phụ.” Diệp Huyện Tân lạnh nhạt gật đầu:
“Ừm.”
Hả?
Đang xảy ra chuyện gì vậy?
Rõ ràng là chủ nhân của đại tiệc Hải Hoang lại đi cúi chào người khác, thậm chí còn tự nhận mình là “cháu trai” nữa!
Không… không biết chúng ta có bị ảo giác hay không?
Ảo giác cái gì, làm sao lại có nhiều người xảy ra ảo giác cùng một lúc như vậy.
Ai ép buộc anh ảo giác à?
Mẹ kiếp, rõ ràng anh ta giỏi như vậy, tại sao lại còn mặc quần áo rẻ tiên như thế?
Định giả lợn ăn thịt hổ à?
Bỗng nhiên Thị Tô Mạnh nghĩ đến cái gì, ánh mắt anh ta đỏ bừng nhìn chằm chằm Lưu Hoành Phiêu: "Lưu Hoành Phiêu, đồ ngu ngốc, mày bò đến đây cho ông Cơ thể Lưu Hoành Phiêu mềm nhũn, ông đa trực tiếp quỳ trên mặt đất.
Cái gì vậy? Lần này ông ta thật sự chọc phải tổ ong vò vẽ rồi.
Bây giờ ông ta hận không thể đập đầu tự tự ở chỗ này.
Chuyện này quá đáng sợ rồi.
"Ông nội tha mạng, ông nội tha mạng, cháu trai có mắt như mù nên mới dám xúc phạm ông...
“Cút!” Thi Tô Mạnh đá Lưu Hoành Phiêu một cái bay ra đẳng xa: “Mày không có tư cách gọi ông ấy là ông nội.”
“Cụ tổ, cụ tổ” Sau khi Lưu Hoành Phiêu ngã xuống, ông ta quỳ xuống mặt đất một lần nữa: “Cụ tổ tha mạng, cháu…cháu không cố ý xúc phạm ông đâu”
Trong lòng Thi Tô Mạnh run sợ nhìn Diệp Huyền Tân: “Ông nội, ông định xử lý chuyện này như thế nào? Ông nói đi.”
Diệp Huyền Tân nói: “Ném xuống biển, làm mồi cho cá mập ăn.”
Ném xuống biển làm mồi cho cá mập.
Tám chữ này vang vọng đi vang vọng lại trong đầu của mọi người ở đây.
Độc ác, quá đi rồi. Đến cả chôn sống người khác cũng làm được chỉ có thể là tên ác quỷ này thôi!
Toàn thân Lưu Hoành Phiêu run lên một cái, bĩnh ra cả quân.
Ông ta chỉ mảng anh vài câu mà anh đã định lấy mạng của ông ta!
Ma quỷ cũng hiền lành hơn cả anh … Lưu Hoành Phiêu đau khổ cầu xin “Ông…Ông không thể giết cháu.”
“Cháu chỉ xúc phạm ông mấy câu, ông có thể mắng lại cháu, nhưng lấy mạng cháu thì hơi quát”
Diệp Huyền Tần nói: “Ông đánh mắng tôi không liên quan đến việc này”
“Nhưng ông dám xúc phạm người thân của tôi thì phải chết: Lưu Hoành Phiêu ngẩn người.
Xúc phạm người thân? Từ lúc nào ông ta lại xúc phạm người thân anh ta.
Chờ đã, vừa nãy đúng là ông ta có trêu chọc xúc phạm một người, đó chính là diễn viên Từ Lam Khiết ở cửa đại tiệc Hải Hoang.
Chẳng lẽ…Từ Lam Khiết là người con gái của anh ta?
Đúng, nhất định là như vậy!
Thật không ngờ, chỉ một diễn viên lại có bối cảnh lớn như vậy. có đánh chết ông ta cũng không dám động vào cô.
Người Lưu Hoành Phiêu gục xuống, bị thủ hạ của Thi Tô Mạnh lôi ra ngoài.
Ông ta chợt nhớ ra, khi hai mươi tuổi thầy bói đã nhìn khuôn mặt ông ta mà nói, nói ông ta số đào hoa, sớm muộn gì cũng chết trên tay đàn bà.
Đúng là quá chuẩn.
Ánh mắt Diệp Huyền Tần rơi vào người Nguyễn Lan Bây giờ Nguyễn Lan giống như bị thần chết nhìn đến, cả người cô ta mềm nhữn, co quát nẫm trên mặt đất.
Lưu Hoành Phiêu chỉ mắng anh ta mấy câu, anh đã để người ném ông ta xuống biển làm mồi cho cá mập.
Mà vừa nãy cô ta còn mắng anh, thậm chí mắng cả người anh em của anh.
Anh có thể tha cho cô ta sao?
Giọng nói của Nguyễn Lan run rẩy: ‘Tha mạng…ông nội tha cho con.”
Diệp Huyền Tân nói: “Tôi hỏi cô một câu cuối cùng, cô bị Ngô Nhất Trí bao nuôi sao?
Là anh ta ép cô làm người tình?”
“Đây là cơ hội cuối cùng cho cô, tôi hy vọng cô biết quý trọng nó.”