Chiến Thần Phong Vân

Chương 849: Thân phận của người điều khiển Tam Giác Vàng




Diệp Huyền Tân và Tham Lang lập tức nghiêm túc: “Cậu ấy đã nói gì với ông?”

Trần Hồ Đồ nói: “Là Tam Giác Vàng hay là Tam Giác Bạc ấy nhỉ, cái gì mà linh hồn, thủ đô các kiểu, tôi cũng không nghe quá rõ nữa”

Diệp Huyền Tân lập tức chắc chắn: “Thân phận của người nắm giữ linh hồn Tam Giác Vàng ở thủ đô”

“Người thật sự điều khiển Tam Giác Vàng là người ở thủ đô.”

Tham Lang gật lớn”

Diệp Huyền Tân hít một hơi thật sâu: “Ừ, có vẻ chuyến đi thủ đô lần này là đúng đắn.”

“Tham Lang, đem toàn bộ quân của cậu đến áp sát thủ đô. Đến lúc chúng ta lấy được thư khẩn, tìm ra thân phận của người nắm giữ Tam Giác Vàng sẽ cần dùng đến.”

“Có khả năng cực Tham Lang gật đầu: “Em hiểu rồi, em sẽ thu xếp ngay.”

Diệp Huyền Tân: “Đi thôi, trong bốn gia tộc lớn của thủ đô còn gia tộc nào chúng ta chưa liên hệ không.”

Tham Lang: “Triệu Bất Độ của nhà họ Triệu.”

Trần Hồ Đồ Diệp Huyền Tân và Tham Lang dừng lại, nhìn Trân Hồ Đồ.

Trần Hồ Đồ nói: “Chàng trai trẻ… thầy à, tổ tiên của nhà họ Triệu ở thủ đô là bậc thầy độc dược. Kỹ thuật độc dược của họ được kế thừa hàng trăm năm, thủ đoạn hạ độc vô cùng gi “Nếu đến nhà họ Triệu tuyệt đối đừng uống trà và ăn thức ăn của họ, thậm chí đừng chạm vào một ngọn cây cọng cỏ để tránh bị trúng độc.”

Diệp Huyền Tân cười: “Thế à? Vậy thì tôi lại muốn xem thử xem..”

Tham Lang cũng cười nói: “Chờ một lát.”

Người trước mặt, ngoài thân phận chỉ huy Diệp ra thì còn có một thân phận khác là thân y!

Mà Độc thì cũng năm trong phạm vi của Nếu bàn về việc hạ độc thì không ai sánh bằng Đại Hạ.

Trần Hồ Đồ lại nói: “Tôi nhớ rất rõ cái đêm cậu em Nhất Trí đột ngột qua đời, cậu cả Triệu Mật Tùng của nhà họ Triệu từng đến Bách Thảo Đường của tôi mua một vài loại thuốc thông thường”

“Nếu chỉ uống riêng mấy vị thuốc đó thì không có tác dụng phụ gì. Nhưng nếu uống chung thì sẽ trở thành kịch độc, đủ để lấy mạng người trong vòng vài mấy phút”“

“Nhưng ngày này qua ngày khác, mấy vị thuốc này sẽ rất dễ tiêu hóa. Thành phần của thuốc độc sẽ được cơ thể người hấp thụ trong thời gian ngắn, không thể xét nghiệm ra được”

“Tôi vô cùng nghỉ ngờ Triệu Mật Tùng đã cung cấp những vị thuốc này cho Chung Thanh để Chung Thanh đầu độc chết cậu em Nhất Trí.”

Đôi mắt của Diệp Huyền Tần và Tham Lang hiện vẻ hung ác.

Có thể là Sát Lang đã bị đầu độc chết.

Lần này chắc chắn phải ăn miếng trả miếng!

Nhà họ Triệu, một trong bốn gia tộc lớn của thủ đô.

Triệu Bất Độ, chủ nhân của nhà họ Triệu cực kỳ thích đông vui. Ông ta đã ban hành một quy định bất thành văn là bữa tiệc gia đình mỗi tối, con cái nhà họ Triệu phải tụ tập lại cùng ăn tối Nhà họ Triệu đã lưu truyền được mấy trăm năm nên đông người, con cháu nhiều vô kể.

Vì vậy, nhà họ Triệu phải bày hai bàn lớn đầy ắp vào mỗi bữa tiệc.

Lúc này, ông cụ đã bày sẵn món ăn trên bàn, nhưng con cháu nhà họ Triệu đã tề tụ đông đủ không lại ai dám ngồi xuống.

Bởi vì không có ông ta, Triệu Bất Độ vẫn chưa xuất hiện nên họ không dám ngồi xuống.

Dưới sự háo hức chờ đợi của mọi người thì cuối cùng Triệu Bất Độ cũng lảo đảo đi xuống cầu thang.

Đám người nhà họ Triệu vội vàng đứng dậy chào Triệu Bất Độ: “Chúc ông nội cát tường.”

Triệu Bất Độ mỉm cười hài lòng khi nhìn thấy con cháu đông đủ.

Triệu Mật Tùng, đứa cháu trai mà ông ta yêu thương nhất vội vàng bước đến dìu Triệu Bất Độ.

“Thưa ông, cháu có chuyện muốn nói với ông” Triệu Mật Tùng nói.

Triệu Bất Độ gật đầu: “Nói đi”

Triệu Mật Tùng nói: “Tin tức vừa mới nhận được”

“Kể từ sau khi Mộ Quân Thiếu bị chôn sống và Chung Chí Minh bị té chết thì Trương Kình cũng bị ác ma hại thê thảm bằng thủ đoạn ác độc.”

“Tên ác ma đó đã chém Trương Kình thành từng mảnh và chém đến tận năm mươi nhát nhưng phát chém nào cũng né chỗ hiểm, giữ lại mạng cho Trương Kình.”

“Bây giờ anh ta đang ở phòng chăm sóc đặc biệt, không biết sống chết ra sao.”

Không còn nghi ngờ gì nữa, ác ma mà anh ta nói chính là Diệp Huyền Tần.

Cái gì!

Tay của Triệu Bất Độ khẽ run lên.

Tên ác ma đó, lòng dạ thật độc ác.

Nếu anh muốn trả thù thì trực tiếp cứ giết chết là được, cần gì giữ lại một mạng để phải chịu đựng mùi vị sống không bằng chết như thế này chứ.