Nửa người Tiết Mỹ Lệ bò trên nền đất, dập đầu trước Diệp Huyền Tân.
Làm thế thì không cần nhìn vào mắt anh, quá dọa người rồi.
Diệp Huyền Tân tháo găng tay trắng ra, nhìn về phía Tham Lang: “Tra ra tư liệu của lão tiền bối Trần Hồ Đồ đã cứu Ngô Nhất Trí năm đó chưa?”
Tham Lang vội vàng đưa điện thoại cho.
Diệp Huyền Tân: “Đã điều tra rõ ràng.”
“Ừm” Diệp Huyền Tân cầm lấy di động nhìn thoáng qua: “Đi thôi, đi trả ơn.”
“Sẵn tiện mang tên này theo”
Anh duỗi tay chỉ về Trương Kình.
Trương Kình cụp mắt, vô cùng sốc.
Trời ơi, còn chưa xong ư! Tham Lang kéo Trương Kình một thân máu thịt lẫn lộn đi theo Diệp Huyền Tần, rời khỏi khu biệt thự.
Kết quả là vừa mới ra khỏi cửa, Diệp Huyền Tân phát hiện ra Từ Lam Khiết và Dương Mai đang dẫn đoàn phim đi về hướng này.
Diệp Huyền Tân nhíu chặt mày.
Lam Khiết đến đây làm gì?
Để lấy bối cảnh quay à?
Suy nghĩ một chút, Diệp Huyền Tân thay đổi hướng để không đụng phải Từ Lam Khiết Đầu tiên, anh không muốn Từ Lam Khiết nhìn thấy anh trong tình trạng bạo lực máu me như vậy, tránh lưu lại ấn tượng xấu cho cô.
Thứ hai, chỗ này nhiều người, chẳng may để ai đó thấy được quan hệ thân thiết giữa anh và Lam Khiết thì sẽ gây bất lợi đối với cô.
Cô nhóc này, nhanh chóng chụp xong rồi rời khỏi đây đi.
Có điều, Từ Lam Khiết và Dương Mai vẫn phát hiện ra Diệp Huyền Tần.
Tất nhiên là chỉ thấy bóng lưng của anh.
Từ Lam Khiết: “Hả? Kia chẳng phải là anh hùng vô danh sao? Thật là trùng hợp.”
Dương Mai: “Đúng ha. Cô mau nhìn xem, hình như anh ta còn kéo theo một người máu me be bét nữa kìa.”
Từ Lam Khiết: “Đi thôi, qua chỗ văn phòng kinh doanh hỏi thử”
Hỏi ra mới biết anh hùng vô danh vì báo thù cho anh em nên đã đánh đối phương.
Dương Mai chép miệng: “Tinh thần chính trực mới đảm đương được hai chữ anh hùng”
Từ Lam Khiết lắc đầu: “Quá là máu me bạo lực”
“Thôi, mau đi lấy bối cảnh đi, đừng chậm trễ thời gian.”
Nhìn phong cảnh hoa thơm chim hót, non xanh nước biếc chỗ này, Từ Lam Khiết tỏ vẻ ước ao: “Giá như tôi và Tiểu Diệp có thể mua một căn biệt thự ở đây sau đó sống với nhau đến răng long đầu bạc thì tốt biết mấy”
Dương Mai tiếc nuối nói: “Đáng tiếc, tôi nghe nói biệt thự chỗ này chỉ bán vài căn cho người ngoài thôi. Số còn lại ông chủ đem đi tặng người ta hết rồi.
“Cơ mà vài căn bán ra ấy chắc cũng có người đặt trước rồi. Chúng ta mua không nổi đâu”
Trên con xe Buza L5, Diệp Huyền Tân đang xem xét tư liệu về Trân Hồ Đồ.
Trần Hồ Đồ, một thần y Đông Y, khá nổi tiếng ở thủ đô thời trước.
Thứ nhất, ông ấy đã sáng tạo ra công ty dược Bách Thảo Đường, là xí nghiệp lừng danh ở thủ đô, cũng xem như nhà giàu có khá giả.
Sát Lang từng học Thiên La Thập Tam Châm cùng Diệp Huyền Tân, có hiểu biết một chút về phương pháp nhập môn của Thiên La Thập Tam Châm.
Vừa hay lúc đó Trần Hồ Đồ cũng đang nghiên cứu về Thiên La Thập Tam Châm, hai người thường xuyên ở cạnh nhau tham khảo y thuật, rất hay qua lại, liền trở thành anh em kết nghĩa.
5 năm trước, Sát Lang trở về thủ đô, bị đám người Trương Kình bao vây định diệt trừ, vừa lúc Trân Hồ Đồ bắt gặp.
Trần Hồ Đồ liều chết cứu giúp, tranh thủ cho Sát Lang một con đường sống.
Điều này khiến Trương Kình ghi hận trong lòng, tìm mọi cách gây khó dễ cho Trần Hồ Đồ.
Tình cờ là nhà Trương Kình cũng kinh doanh y dược, rất có tiếng nói ở lĩnh vực sản xuất y dược này.
Nhà họ Trương ra quyết định tàn nhẫn, muốn tất cả các xí nghiệp có liên quan đến lĩnh vực y dược không được hợp tác cùng Bách Thảo Đường.
Thậm chí, nhà họ Trương còn gài không ít kẻ gây sự, vu cho Bách Thảo Đường chữa bệnh kém cỏi, hủy hoại danh tiếng của Trần Hồ Đồ.
Bị cả ngành sản xuất y dược tẩy chay cô lập, danh tiếng cũng bị người ta phá hoại. Gia tộc của Trần Hồ Đồ nhanh chóng xuống dốc.
Cả một tập đoàn Bách Thảo Đường to lớn, bây giờ chỉ còn lại một phòng khám đang gắng gượng kéo chút hơi tàn Thậm chí, ngay cả phòng khám này cũng sắp phải đóng cửa.
Diệp Huyền Tân vô cùng xúc động.
Y học, vốn là dùng để cứu người sắp chết và chữa trị vết thương.
Nhưng bây giờ nó lại trở thành công cụ trả đũa.
Đây là nỗi buồn của y học Đông Y, cũng là tổn thất của nhân loại.
Hai người nhanh chóng đến được Bách Thảo Đường.
Đây là một phòng khám quy mô nhỏ, vẳng vẻ và lạnh lẽo.
Một ông cụ tóc hoa râm đang năm đọc sách trên bàn.
Ông ấy đang xem cuốn sách “Thiên La Thập Tam Châm”.
Diệp Huyền Tân cười rạng rỡ.
Khó mà tin được cuốn “Thiên La Thập.
Tam Châm” được xuất bản công khai là sự thật.
Có điều, Thiên La Thập Tam Châm đoạt thiên địa tạo hóa, thấm đẫm tinh hoa nhật nguyệt, chỉ có thể hiểu mà không thể diễn đạt thành lời. Chỗ kì diệu của nó không phải chỉ đọc sách là có thể lĩnh hội được.
Xem ra, đây là thời điểm thu thế hệ đời Sau.
Tuy rằng tuổi tác hơi cao.
Hai người rảo bước nhanh về phía phòng Khám.
Một bác gái bên cạnh bỗng dưng chạy tới, nhỏ giọng nói: “ Chàng trai, mấy đứa đến đây khám bệnh nhỉ”