Diệp Huyền Tân: “Mười giây”
Tham Lang cười ha ha: “Em đã nói rồi, làm sao mà Độc Lang mà so được với ông đây”
Diệp Huyền Tân: “Hai người coi như ngang nhau, cậu phải biết rằng Độc Lang không dùng vũ khí”
Tham Lang trở nên không vui trong nháy mắt: “Thế đấy, để em vui vẻ một chút thì đã sao”
Nhân viên bán hàng tại hiện trường sớm đã bỏ chạy hơn một nửa.
Số còn lại không chạy là vì đã bị dọa đến mức chân mềm nhũn, không nhấc lên nổi.
Tiết Mỹ Lệ cũng bị dọa cho nằm liệt trên mặt đất.
Ruột, máu tươi, chân tay đứt lìa… Tất cả các yếu tố trong phim kinh dị máu me đều hội tụ đủ hết!
Diệp Huyền Tân đi đến bên người Trương Kình: “Sửa lại cho mày một chút. Vừa nấy mày mới nói mày đánh giá thấp tụi tao, lời này có vẻ không đúng nhỉ.”
“Nói một cách chính xác là mày đánh giá tụi tao cực kì thấp.”
Giờ phút này, Trương Kình cũng sắp muốn chầu trời rồi.
Người ta nói rất đúng, mình quá khinh địch mà.
Một kẻ ma quỷ ngay cả việc điên rồ như chôn sống người còn dám làm.
Kẻ như vậy nào có thể so sánh với bọn cướp trên núi.
Nhìn kẻ địch một tên bị chôn sống, một tên bị té chết, vậy… kết cục của gã ta sẽ thảm đến cỡ nào!
‘Gã ta không dám tưởng tượng.
Cuối cùng gã ta không cứng nổi nữa mà đau khổ cầu xin: “Tha cho tôi đi, xin hãy tha cho tôi. Tôi… tôi đem tất cả biệt thự ở nơi này tặng cho mấy người”
Diệp Huyền Tân cười lạnh lùng: “Tao cho mày mười căn, thậm chí là một trăm căn biệt thự. Mày có thể trả lại mạng cho anh em của tao không?”
Trương Kình tuyệt vọng, anh ta quyết tâm muốn mạng mình!
Diệp Huyền Tân: “Hai vấn đề”
“Thứ nhất, năm đó bọn mày làm anh em tao bị thương. Sau đó anh em tao đã được cứu phải không? Là ai đã cứu?”
Trương Kình vội nói: “Là… là ông già Trần Hồ Đồ…lão tiền bối”
Diệp Huyền Tân nhìn vào mắt Tham Diệp Huyền Tân: “Thứ hai, năm đó bọn mày đã làm anh em tao bị thương như thế nào?”
Ánh mắt Trương Kình hơi trốn tránh.
Diệp Huyền Tân rút con dao găm ra, đóng một cánh tay của hẳn trên tường.
“Mắt mà còn dám tránh nữa thì tao ghim đầu mày lên tường luôn đấy”
Trương Kình nơm nớp lo sợ nhìn vào cặp mắt của Diệp Huyền Tân.
Trời ạ.
Đôi mắt đó là như thế nào đây.
Tràn ngập ý giết chóc, säc bén như dao, đâm thẳng vào tim.
Mới chỉ liếc qua mà Trương Kình đã không chịu nổi.
Diệp Huyền Tân vỗ vỗ vào mặt gã ta để cho gã ta tỉnh táo một chút: “Trả lời câu hỏi của tao.”
Trương Kình làm sao dám giấu diếm, vội vàng thành khẩn khai báo: “Tôi… tôi và Tứ Đại Sơn Thần, mỗi người chém anh ta năm nhát”
Diệp Huyền Tân nhíu mày tính toán: “Năm người, mỗi người năm nhát, tổng cộng là hai mươi năm nhát”
“Trả lại gấp đôi, tức là năm mươi nhát Nấy mới chém hai nhát rồi, giờ còn bốn mươi tám nhát”
Não Trương Kình nổ tung.
Bị tên biến thái này xiên bốn mươi tám nhát thì gã ta còn sống sao?
Tham Lang đưa con dao trang trí qua.
Lưỡi dao đã được mài, còn đang nhỏ máu tươi.
Diệp Huyền Tân cầm dao, chém lên người Trương Kình.
Bóng dao lướt qua, mắt thường không thể nhìn rõ hình dáng cụ thể của dao, Chém xong bốn mươi tám nhát dao thì Trương Kình đã máu thịt lẫn lộn, máu tươi đầm đìa.
Toàn thân từ trên xuống dưới không còn chỗ nào lành lặn.
Nhưng mỗi nhát dao đều cố tình tránh đi những chỗ hiểm, nên Trương Kình mới còn sống.
Gã ta cúi đầu, nhìn cơ thể thành một đống thịt của mình mà sợ chết khiếp.
Tại sao, tại sao một người bị chém thành như vậy vẫn còn có thể sống được chứ!
Đây là sống không bằng chết mà!
Diệp Huyền Tân nhìn về phía Tiết Mỹ Lệ Giờ phút này, Tiết Mỹ Lệ cảm thấy bản thân đang bị tử thần theo dõi.
Hai chân mềm nhữn ra, cô ta quỳ xuống trước Diệp Huyền Tân.
Diệp Huyền Tân cười lạnh lùng tỏ vẻ khinh thường: “Con ở vẫn mãi mãi là con ở.”
“Kể cả có bán mình thì cũng không có tư: cách ở trước mặt chủ nhân nhảy nhót bừa bãi”