Hít hà!
Mọi người càng nghĩ càng thấy sợ hãi.
Phó tướng đưa cho Tham Lang một cái quân hàm, Tham Lang cẩn thận nhận lấy, đi vào nhà thờ tổ tiên nhà họ Ngô.
“Sát Lang, nghe lệnh!” Tham Lang hô to.
Sát Lang?
Ai là Sát Lang?
Diệp Huyền Tân nhìn Ngô Ngọc Tâm cười cười: “Ngọc Tâm, còn không mau tới ôm bài vị của anh em?”
“Anh em là Sát Lang!” Ngô Ngọc Tâm vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, vội vàng bưng bài vị của Sát Lang từ chỗ người hầu lên Giọng Tham Lang vang vọng mạnh mẽ, nói năng có khí phách: “Sát Lang anh dũng hăng hái chiến đấu, có công bảo vê đất nước, vậy nên Chỉ huy Diệp đã quyết định phong cho Sát Lang quân hàm Tướng quân!”
“Đồng chí Sát Lang, mời nhận quân hàm”
Tham Lang thật cẩn thận đem quân hàm, treo ở trên bài vị của Sát Lang.
Ở trên quân hàm, có ba ngôi sao rực rỡ lấp lánh, chói cả con mắt!
Ngoài cửa, hơn một nghìn tướng sĩ cùng đồng thanh hô to: “Chúc mừng Đại Hạ, chúc mừng Tướng quân Sát Lang!”
Âm thanh vang vọng trong không trung, rung động đất trời.
Và càng làm lòng người nhà họ Ngô rung động.
Lần lượt từng tia sấm sét không ngừng nổ vang trong đầu bọn họ!
Tướng quân.
Tên đào binh kia hiện tại lại thành Tướng quân. Tướng quân ba sao!
Tướng quân, đem so sánh với danh hiệu “Liệt sĩ” thì cao hơn vô số cấp bậc, là vàng thật mười phần Tướng quân, là tôn nghiêm của đất nước, là vị thân không thể làm nhục!
Nhưng vừa mới rồi, bọn họ lại muốn đem bài vị của vị Tướng quân này để vào khu người hầu, đây là tội chết!
Là tội chém đầu!
Tham Lang tức giận mắng tất cả người nhà họ Ngô: “Nhìn thấy Tướng quân, vì sao lại không quỳ!”
Thình thịch, thình thịch!
Người nhà họ Ngô hai chân mềm nhữn, quỳ xuống tại chỗ.
Kẻ đào binh năm đó, hiện giờ †ồn tại mà bọn họ không thể với tới.
Quỳ trước anh ta, đây chính là vinh dự!
Tham Lang xung phong thực hiện hành động chào quân đội tiêu chuẩn với Sát Lang: “Tướng quân, xin hãy an nghỉ.”
Nước mắt Ngô Ngọc Tâm đã sớm lăn dài, tuôn ra ồ ạt.
Thứ cô ôm trong ngực, chính là Tướng quân thật sự, phân lượng quá nặng.
Tay cô run nhè nhẹ, rất nhiều lần đã suýt làm rớt đem bài vị xuống đất.
Cho đến khi Diệp Huyền Tân nhắc nhở, Ngô Ngọc Tâm mới hồi phục tinh thần lại.
Cô theo bản năng muốn đem bài vị trả lại vị trí lúc đầu:
Khu người hầu
“Chờ một chút” Tham Lang vội ngăn lại Ngô Ngọc Tâm: “Sát Lang đường đường là Tướng quân, sao có thể đặt cùng chỗ với người hầu chứ.”
Ngô Ngọc Tâm buột miệng thốt ra: “Nhưng… Đây là chỗ mà bác hai đã sắp xếp cho anh tôi mà”
Hai mắt Tham Lang đỏ lên “Ai là bác hai, đứng ra đây.”
Ngô Bội Thanh muốn phát điên lên Làm cản trở Tướng quân, đây là tội lớn.
Ông ta vội vàng đứng dậy: “Tướng quân, ngài nghe tôi giải thích..”
Bốp!
Tham Lang không nói hai lời, trực tiếp vả vào miệng của Ngô Bội Thanh một cái Cú vả này trực tiếp khiến Ngô Bội Thanh ngã xuống đất: “Làm nhục Tướng quân là tội đáng phải chết!
“Vâng, vâng, là tôi đáng chết!”
Ngô Bội Thanh vội vàng đánh vào mặt mình, đánh cho tới khi mặt sưng lên, đến lúc này lại quỳ trên mặt đất, dập đầu với liệt tổ liệt tông.
“Liệt tổ liệt tông, Nhất Trí là vinh quang của nhà họ Ngô chúng ta, làm vẻ vang vinh cho nhà họ Ngô chúng ta!”
“Nhất Trí đứng hàng Tướng quân, là vị thần bảo hộ của nhà họ Ngộ, công lao nhường này, từ xưa đến nay chưa hề có.”
“Nhất Trí đứng hàng đầu tiên của linh đường, đích thật xứng danh!”
Ông ta cẩn thận nhận lấy bài vị của Sát Lang, bày biện ở vị trí cao nhất.
Sau đó, một lần nữa quỳ xuống, dập đầu bịch bịch bịch bịch.
Người nhà họ Ngô cũng dập đầu bịch bịch theo, cũng không biết là chuộc tội hay là dập đầu thật lòng.
Diệp Huyền Tân nghĩ ngợi nhìn Tham Lang: “Tướng Quân Tham Lang, vừa rồi mới có người mảng cậu và Sát Lang là chó đấy, cậu chuẩn bị xử lí như thế nào?”
Cái gì!
Tham Lang giận tím mặt: “Ai dám làm nhục tôi với Sát Lang hả?”
Diệp Huyền Tân liếc mắt nhìn Chung Chí Minh.
Lúc này Chung Chí Minh sớm đã sợ hãi, thiếu chút nữa nước tiểu cũng văng ra ngoài.
Trước đây anh ta vậy mà lại muốn đem bài vị của Sát Lang cất vào túi ni-lông đen.
Thậm chí anh ta còn xúi giục người nhà họ Ngô người lấy bài vị của Sát Lang để uy hiếp Diệp Huyền Tân.
Quả thật là lao đầu vào họng súng mà.