Cả nhà Ngô Bội Thanh đi đến.
Tiếng hò hét to vang dội đã thành công khiến cả nhà họ Ngô thêm phần hoảng sợ.
Bố Ngô ngờ vực không hiểu gì nhìn Ngô Bội Thanh: “Có chuyện gì vậy?”
Ngô Bội Thanh xông lên, nhanh chóng cầm bài vị của Ngô Nhất Trí từ bàn thờ bài vị gia tộc xuống.
“Ai cho các người đem bài vị Ngô Nhất Trí đặt ở bàn thờ bài vị của gia tộc chứ”
Bố Ngô nói: “Nhất Trí là người nhà họ Ngô mà, không đặt ở bàn thờ bài vị thì đặt ở đâu đây?”
Ngô Bội Thanh nói: “Những bài vị có thể bày biện ở bàn thờ bài vị nhà họ Ngô đều là bài vị của những người đã có công lao cống hiến to lớn cho gia tộc.”
“Còn vị Ngô Nhất Trí kia đã đóng góp được gì cho nhà họ Ngô chứ”
Ngô Ngọc Tâm giải thích: “Anh của tôi là liệt sĩ được đặc cấp, làm rạng danh tổ tông vinh quang dòng tộc đến thế, lẽ nào lại không được tính là cống hiến cho gia tộc”
Ngô Bội Thanh nói: “Ha ha, vinh quang, là thứ đồ mờ ảo không nhìn thấy cũng không nằm được, thứ mà chúng tôi muốn, là cống hiến rõ ràng, là vàng thật là bạc trắng”
Nói xong, Ngô Bội Thanh đem bài vị của Ngô Nhất Trí đặt vào chỗ của người hầu.
Cái gì chứ!
Cả nhà Ngô Ngọc Tâm bản ra tia lửa giận dữ tung tóe từ hai mắt, bộc lộ sự phẫn nộ.
Ngô Nhất Trí mới thật sự là dòng chính của nhà họ Ngô.
Mà cả nhà của Ngô Bội Thanh chỉ có thể xem như dòng nhánh thôi.
Một dòng nhánh mà lại dám đem dòng chính thật sự đặt ở chỗ của người hầu.
Đây quả thật là khinh người quá đáng!
Bố Ngô tức điên lên: “Ngô Bội Thanh, ông đúng là khinh người quá đáng!”
Ngô Bội Thanh mỉm cười thản nhiên: “Đây chính là quy định mà tổ tiên từ bao đời nay đã đề ra, ông nói tôi khinh người quá đáng, vậy chẳng phải ông đang ngấm ngầm nói tổ tiên ngang ngược không nói lý lẽ sao?”
“Nếu ông thật sự muốn đem bài vị Ngô Nhất Trí đặt lên bàn thờ bài vị gia tộc thì cũng được thôi, tuy nhiên ông phải đồng ý với tôi một điều kiện”
“Ông nói đi” Bố Ngô nói một cách tức giận.
Ngô Bội Thanh nói: “Các người thay nhà họ Ngô đi nói đỡ với trưởng khu Lưu, giúp phê duyệt cho một vài thủ tục của nhà họ Ngô ta, đây cũng coi như là vì nhà họ Ngô mà làm ra đóng góp lớn, như vậy đương nhiên có thể bày nó ở bàn thờ bài vị gia tộc rồi”
Ngô Ngọc Tâm nói một cách lạnh lùng: “Người con rể Chung Chí Minh của nhà họ ngô không phải là rất có thế lực sao, các người sao không đi cầu xin anh ta đi.”
Sắc mặt Chung Chí Minh xanh đỏ đen trắng luân phiên nhau thay đổi Con mẹ nó, đang êm đẹp tự dưng nhắc tới anh ta làm gì chứ.
Ngô Bội Thanh tức giận mắng: “Cô bớt quấy phá lại đi!”
“Chọn giúp đỡ cho nhà họ Ngộ, hay là đem bài vị của Ngô Nhất Trí đặt ở chỗ của người ¡, các người tự mình chọn đi.”
Cả nhà Ngô Ngọc Tâm mang tâm trạng bất an thấp thỏm nhìn Diệp Huyền Tân.
Cũng chỉ có Diệp Huyền Tân mới có thể nói chuyện cùng trưởng khu Lưu.
Diệp Huyền Tân không nóng không lạnh nói: “Ha ha, nhà họ Ngô các người thật to gan, dám đem bài vị của một vị Tướng quân đặt ở chỗ của người hầu.”
“Liệt tổ liệt tông nhà họ Ngô các người, làm sao có thể xứng để đáng được Tướng quân hầu hạ cơ chứ”
Phụt!
Ha ha hai Cả nhà Ngô Bội Thanh cười phá lên.
Người này không biết là có bệnh gì về não nữa, Ngô Nhất Trí nhiều lắm tính là một liệt sĩ được đặc cấp, quyền gì cũng không có.
Anh ta vậy mà lại nói là Tướng quân, quả thật là làm cho người ta cười đến rụng răng.
Cả nhà Ngô Ngọc Tâm cũng không thể hiểu được: Đang êm đẹp mà sao anh Tân lại mạnh miệng nói như vậy là để làm gì.
Tham Lang bỗng nhiên từ trong xe đi xuống: “Anh, đã tới rồi”
Mọi người không thể hiểu được: Cái gì tới chứ?
Tham Lang vừa dứt lời, từ xa xa truyền đến một hồi tiếng động cơ gầm gừ, rất nhanh chóng đã chạy về phía bên này.
Lần lượt từng chiếc xe tải quân dụng chậm rãi xuất hiện trong tâm mắt.
Cuối cùng xe đã dừng lại, thế nhưng lại lấn chiếm toàn bộ đường phố, ước chừng có gần trăm chiếc xe!
Lần lượt từng đội chiến sĩ vũ trang hạng nặng, được huấn luyện nghiêm chỉnh nhảy xuống xe, bao vây nhà thờ tổ tiên trong ngoài ba vòng.
Còn có hai chiến sĩ khác, đứng ở trước cửa nhà thờ tổ tiên của nhà họ Ngô, trong tay giơ lên cao cờ xí phấp phới.
Cảnh tượng này, hùng vĩ đồ sộ, rộng lớn mạnh mẽ, như sóng tràn bờ!
Một vị phó tướng đi đến bên Tham Lang, nghiêm túc thực hiện hành động chào theo nghỉ thức quân đội tiêu chuẩn: “Tướng quân, đội ngũ đã tập kết xong, mời ngài ra lệnh!”
Tham Lang: “Nghỉ!”
Râm!
Các động tác đều cùng một nhịp, lưu loát đồng nhất!
Ở đây mọi người đều mang vẻ hoang mang, Đây là tình huống gì vậy, Ai có thể nói cho tôi biết đây là chuyện gì vậy, Nhà thờ tổ tiên họ Ngô sao bỗng nhiên lại nghênh đón nhiều binh sĩ như vậy!
Hơn nữa, đối phương xưng hô với người đàn ông có thân hình lực lưỡng kia là Tướng quân.
Anh ta… Anh ta chẳng phải là tài xế của Diệp Huyền Tân sao, như thế nào lại thành Tướng quân rồi!
Tướng quân tự mình lái xe cho Diệp Huyền Tần, vậy Diệp Huyền Tân là…