Mà cậu ta nào biết, lúc này Độc Lang đang bận an ủi Ngô Ngọc Tâm chứ đâu có †âm tư để ý đến cậu ta.
Lúc Diệp Huyền Tân trở lại lần nữa, các bà con đang cúng bái Ngô Nhất xếp hàng đốt hương, bày tỏ sự sám hối và tưởng nhớ. Giờ đây nhà họ Ngô đã hơn xưa rồi, có Tướng quân Trấn Đô và ngay cả chỉ huy Diệp che chở, là bảo vật giữ nhà của phố Bát Đại.
Lúc này, Độc Lang đang xem điện thoại. Nhìn thấy Diệp Huyền Tân trở lại, anh ta vội vàng nghênh đón: “Anh, tên Lương Minh Thu này có vấn đề”
“Sao vậy?” Diệp Huyền Tân hỏi.
Độc Lang đưa điện thoại cho Diệp.
Huyền Tần: “Đây là điện thoại mà Lương Minh Thu để lại ở đây, em phát hiện trong điện thoại của anh ta có tin chuyển khoản mười bảy tỷ. Anh ta chỉ là một bác sĩ làng nhỏ, làm sao có thể có nhiều tiền như vậy”
Diệp Huyền Tân nghiêm túc nói: “Chuyển khoản khi nào?”
Độc Lang: “Một giờ trước”
Diệp Huyền Tân dường như có thể kết luận, nguồn gốc không rõ ràng của khoản tiền lớn này có liên quan đến việc Lương Minh Thu mưu sát bố Ngô. Anh vội nói: “Điều tra ngay, nhất định phải tra ra nguồn gốc của số tiền lớn này”
Độc Lang: “Vâng, em đã cử người đi điều tra rồi”
Không bao lâu, tiếng điện thoại của Độc Lang vang lên. Anh ta vội nghe máy.
Sau khi nghe điện thoại chốc lát, giữa hai lông mày của anh ta dần bốc lên một luồng sát khí. Anh ta hạ thấp giọng nói với Diệp Huyền Tân: “Là một trong bốn gia tộc lớn của thủ đô, do Mộ Quân Thiếu của nhà họ Mộ chuyển đến”
“Mộ Quân Thiếu!” Diệp Huyền Tân cắn chặt hàm răng: “Trăm phần trăm là Mộ Quân Thiếu xui khiến Lương Minh Thu mưu sát bác trai. Xem ra, lần trước dạy dỗ nhà họ Mộ còn chưa đủ. Lần này chúng ta sẽ diệt môn nhà họ Mộ, diệt trừ triệt để tai họa đi”
Độc Lang: “Vâng. Đúng rồi anh, ngày.
mai là ngày giỗ tròn một năm của bố Mộ Quân Thiếu. Không bằng chúng ta nhân cơ hội này đưa cả nhà Mộ Quân Thiếu đi đoàn tụ với bố anh ta”
Xi!
Diệp Huyền Tân không khỏi hít một hơi lạnh: “Ngày mai là ngày giỗ của bố Mộ Quân Thiếu sao? Một ngày trước ngày giỗ của bố mà anh ta còn lấy vợ và bàn chuyện cưới gả, cái này cũng không còn nói nổi mà. Hay là..”
Độc Lang dè dặt hỏi: “Anh, anh có ý gì”
Diệp Huyền Tân: “Giống như cậu nghĩ”
Trời!
Hai mắt Độc Lang đỏ bừng, cực kỳ giận dữ: “Người nhà họ Mộ, quả là một đám súc vật! Chuyện này mà bọn họ cũng làm ra được. Nhà họ Mục nhất định phải chết”
Đợi các bà con tế bái xong xuôi, Diệp Huyền Tần nói: “Chuyện hôm nay là bí mật đất nước. Nếu ai dám tiết lộ ra ngoài, cẩn thận tòa án quân sự tìm đến cửa”
Mọi người vội vàng đồng ý.
Đùa chút thôi, người thanh niên trước mặt quen biết Lý Nhất Minh, Tướng quân Trấn Đô cũng rất có khả năng là do anh mời đến, anh nhất định là một người quyền quý. Những người dân thường này có thể còn không đụng đến người ta được.
Sau khi hàng xóm rời đi, Diệp Huyền Tân đã an ủi người nhà họ Ngô mấy câu, bèn hỏi: “Bác trai, có thể nói với cháu rốt cuộc Nhất Trí chết thế nào không?”
Bố Ngô đau xót thở dài, nói: “Ôi, nói ra rất dài dòng. Năm năm trước, thủ đô không có bốn đại gia tộc như bây giờ.
Nhà họ Ngô của tôi ở thủ đô ngoài việc là nhà giàu có hàng đầu ra thì nhà tôi là gia tộc lớn duy nhất”
Diệp Huyền Tân và Độc Lang có chút kinh ngạc. Thật không ngờ rằng nhà họ Ngô cũng từng là một nhà quyền thế hàng đầu. Sau thời gian năm năm ngắn ngủi, nhà họ Ngô liền rơi vào tình cảnh như thế, nếu nói bên trong không xảy ra biến cố lớn cũng không ai tin.
Bố Ngô tiếp tục nói: “Năm năm trước, Nhất Trí tòng quân đã lâu, trở về vào một đêm mưa lớn bão bùng. Lúc đó, người nó đầy thương tích, hơi thở thoi thóp, ngay cả ý thức cũng không tỉnh táo, nhưng lại liều chết ôm một bản tài liệu trong lòng, không để cho ai đụng vào”
“Lúc ấy, tôi nóng lòng cứu con nên cũng không quan tâm đến bản văn kiện kia, đưa Nhất Trí thẳng đến phòng cấp cứu đặc biệt để cấp cứu. Tối hôm đó, vợ chưa cưới của Nhất Trí là Chung Thanh đến thăm nó, cũng chủ động trông nom nó một đêm. Ai ngờ đêm đó, Nhất Trí thì chưa điều trị xong đã mất. Chung Thanh cũng đột nhiên mất tích, kể cả tài liệu trong lòng Nhất Trí cũng biến mất”