Chiến Thần Phong Vân

Chương 795: Cậu phải chết




“Haiz” Bà Mộ thở dài, đứng dậy: “Quân Thiếu, mẹ đã sớm nói cho con loại con gái thấp hèn này là sao chổi, không thể lấy, con lại không nghe”

“Được rồi được rồi, không cưới xin gì nữa hết. Bảo vệ, đánh gãy chân hai người này rồi ném tới sông bảo vệ thành đi”

“Còn có hai ông bà già kia, không phải thích nhặt rác rưởi sao? Cứ ném đến nhà máy xử lý rác thải Tây Thái Bình Dương thôi”

Một đội bảo vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh lập tức xông lên, bao vây lấy Diệp Huyền Tân.

Ầm!

Đầu óc Ngô Ngọc Tâm nổ tung tại chỗ.

Chuyện xấu mà, anh trai này đã gây ra chuyện xấu rồi.

€ó lẽ anh ta sẽ hại chết bọn họ mất.

Cô vội vàng đau khổ cầu xin bà Mộ: “Tôi… Tôi quỳ xuống kính trà cho bà… Bà bảo tôi làm cái gì đều được hết”

“Cầu xin bà hãy buông tha cho đồng đội của anh tôi và bố mẹ tôi, về sau tôi sẽ làm trâu ngựa cho n; Bà Mộ cười lạnh: “Xin lỗi, tôi chê cô bẩn, không uống được trà của cô”

Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?

Ngô Ngọc Tâm rơi vào trong tuyệt vọng thật sâu.

Bố Ngô và mẹ Ngô cũng đứng ngồi không yên, không biết phải làm sao.

Bà Mộ lạnh lùng quát: “Còn đứng đó làm cái gì, còn không mau ra tay đi”

Bảo vệ đang muốn ra tay, Diệp Huyền Tân chợt hô lên: “Chờ một chút”

Mộ Quân Thiếu đang lắp lại chân giả, đứng dậy, cười lạnh liên tục: “Thế nào, bây giờ đã biết sợ hãi?”

“Quỳ xuống đất đập đầu một trăm cái cho ông đây, sau đó tự cắt hai chân, nói không chừng ông đây còn có thể tha cho cậu một mạng”

Diệp Huyền Tân không để ý tới Mộ Quân Thiếu, chỉ nói với Ngô Ngọc Tâm: “Ngọc Tâm, ban đầu bọn anh còn chuẩn bị một món quà cưới cho em”

“Nhưng mà bây giờ xem ra, phần quà cưới này đã không thể tặng ra rồi. Được rồi, coi như là quà gặp mặt tặng em đi”

Anh nhìn đồng hồ: “Bây giờ món quà ấy cũng được đưa đến rồi”

Đám người cạn lời Đã sắp mất mạng rồi mà vẫn còn nhớ chuyện tặng quà.

Thật sự là không biết tốt xấu.

Mộ Quân Thiếu: “Mẹ kiếp, thứ không biết chết sống, giết chết đi”

Các nhân viên an ninh đang muốn ra tay, lại không nghĩ răng lúc này ở ngoài cửa vang lên những tiếng động cơ.

Một đội xe quân đội dừng lại ở cửa khách sạn.

Cửa xe mở ra, một đội ngũ vũ trang đầy đủ, mặc đồ rắn ri đi đến, đứng thành hai hàng.

“Mời cục trưởng xuống xe”

Các chiến sĩ cất tiếng hô động trời.

Ngay sau đó, một sĩ quan vóc dáng khôi ngô, đi theo đội ngũ vào trong đại sảnh.

Nhìn thấy người đến, mọi người quá sợ hãi.

Đúng là đội trưởng quân đội thủ đô, cục trưởng Hàn!

Tại sao lại dẫn theo quân đội thủ đô đến chỗ này vậy?

Chẳng lẽ Mộ Quân Thiếu mời tới tham gia lễ cưới.

Sức mạnh của nhà họ Mộ lại kinh khủng như vậy.

Cục trưởng Hàn đứng đấy, đám khách khứa này sao dám ngồi, bèn thi nhau đứng dậy ra chào đón.

Bà Mộ và Mộ Quân Thiếu cũng vô cùng khó hiểu.

Đường đường là cục trưởng Hàn, làm sao lại trùng hợp như vậy tới chỗ này?

Tới tham gia lễ cưới?

Nhưng nhà họ Mộ không có tư cách mời người ta mà Hai người vội vàng ra chào đón: “Cục trưởng Hàn đến chơi mà không tiếp đón từ xa, thứ tội thứ “Mau mời ngồi, mau mời ngồi”

Cục trưởng Hàn không thèm nhìn hai người, mà dẫn theo đội ngũ đi tới bên cạnh Ngô Ngọc Tâm.

“Xin hỏi cô là em gái của Ngô Nhất Trí, Ngô Ngọc Tâm đúng không?”

Đám người bỗng nhiên hiểu ra Chắc chăn là cục trưởng Hàn đến để điều tra anh trai đào binh của Ngô Ngọc Tâm.

Bà Mộ và Mộ Quân Thiếu cũng thấy mừng rỡ trong lòng.

Lần này thì hay rồi, hai người cũng không cần tự mình ra tay, tự có cục trưởng Hàn tiêu diệt bọn họ.

Ngô Ngọc Tâm nơm nớp lo sợ gật đầu: “Tôi… Tôi là em gái của Ngô Nhất Trí”

Cục trưởng Hàn bỗng nhiên hô lớn một tiếng “Cúi chào”

Ông ta và quân đội thủ đô mà ông ta dân đến lập tức đứng nghiêm, chào theo nghi thức quân đội kính tiêu chuẩn.

Động tác đầu nhịp, âm thanh to như chuông!

Tất cả mọi người đều bị dọa giật mình: Có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao không giống chúng ta dự đoán.

Ngô Ngọc Tâm cũng bị hù dọa: “Ông… ông Hàn, ông… ông làm cái gì vậy”

Cục trưởng Hàn vội vàng lấy một giấy chứng nhận thành tích màu đỏ từ trong ngực ra, cung kính dâng lên bằng hai tay.

“Cậu Ngô Nhất Trí có công bảo vệ tổ quốc, mỗi lần xông pha chiến đấu đều là đứng mũi chịu sào, cuối cùng hy sinh vì nước”

“Bây giờ đã được phong thành liệt sĩ hạng nhất”