Đỗ Quyên cuống lên, muốn ngăn cản, chẳng qua một bàn tay to lớn tát vào mặt cô, khiến cô bừng tỉnh.
Có nhân viên vội vàng kéo Đỗ Quyên ra ngoài, mới miễn bị nhiều người hành hung.
Không tới mười phút, tập đoàn Đế Hào trở nên hỗn loạn một mảnh.
Thậm chí không ít nhân viên cũng bị thương, đầu rơi máu chảy.
Đỗ Quyên xém khóc: “Nhanh, nhanh liên lạc với ông chủ Diệp, mời ông chủ Diệp đến chủ trì toàn cục”
Trợ lý của cô ta vội vàng lấy điện thoại ra, bấm điện thoại gọi Diệp Huyền Tân, đưa cho Đỗ Quyên.
Đỗ Quyên khóc lóc kể lể: “Anh Diệp, anh mau tới tập đoàn Đế Hào một chuyến đi, có người tới đập công ty tôi.”
Lúc này Diệp Huyền Tần đang thương lượng với Trình Hạ Vũ ở tập đoàn Diệp Linh nên giải thích thế nào với Từ Lam Khiết về số tiền hai mươi tám ngàn tỷ được chuyển sau này?
Đang thảo luận kịch liệt, Đỗ Quyên gọi điện tới.
Sau khi nghe cô ta nói xong, Diệp Huyền Tần vô cùng tức giận, nện một quyền trên bàn.
Cái bàn bị Diệp Huyền Tân mạnh mẽ nện thủng một lỗ.
“Hừ, Kiều Gia của tỉnh Đông Tam, ông ta đúng là kẻ ngu”
“Hễ mà ông ta có chút đầu óc thì có thể nhìn ra quyền thế uy vọng của ông đây qua chuyện kia của Triệu Công Minh, ông ta không thể trêu vào.”
“Ông ta còn dám ngóc đầu trở lại, lần này ông đây sẽ hủy hoại ông ta hoàn toàn.”
Anh nói với Trình Hạ Vũ: “Cá nhỏ, em giải thích chuyện hai mươi tám ngàn tỷ này với chị em đi, đừng khai anh ra là được.”
“Anh phải tới tỉnh Đông Tam một chuyến, xử lý một vài chuyện”
Trình Hạ Vũ tò mò nói: “Anh rể, anh xử lý chuyện gì vậy?”
Diệp Huyền Tân: “Có người cản nhân viên công ty anh, anh đi đánh chó.”
Trình Hạ Vũ rất khôn khéo, đương nhiên biết anh nói “chó” là gì.
Cô ấy bận rộn cầm đồ lau nhà bên cạnh nói: “Anh rể, đây là gậy đánh chó gia truyền nhà em, chúc anh đánh chó thành công.”
Diệp Huyền Tân: “Đùa thôi”
Diệp Huyền Tân vừa rời khỏi, Từ Lam Khiết đã đi tới, liếc nhìn một cái đã chú ý tới cái lỗ bị thủng trên mặt bàn bị Diệp Huyền Tân nên xuống.
“Hả? Cá nhỏ, cái lỗ trên mặt bàn của em là sao thế?”
Trình Hạ Vũ: “Không có gì, ngày mới vừa bắt đầu đã có mưa đá rơi xuống, nện trúng cái bàn của em”
Từ Lam Khiết: “
Quốc lộ 403 là con đường lớn duy nhất từ tỉnh Hà Sơn đến tỉnh Đông Tam Đại Hạ.
Đúng lúc này, phía sau gò đất hai bên đường, một đoàn người đang mai phục.
Nhóm người này là Thái Bảo mười hai cùng đàn em.
Ngay khi xe của Diệp Huyền Tân đi vào địa phận của tỉnh Đông Tam, Thái Bảo mười hai đã xua tay: “Các anh em, lập tức phong tỏa biên giới”
“Chỉ cho ra chứ không cho vào!”
“Hôm nay, chúng ta hãy đóng cửa và đánh chó.”
Hàng trăm thuộc hạ của gã ta lập tức lập rào chẩn, phong tỏa quốc lộ, phong tỏa biên giới Bên này, Diệp Huyền Tân đã sớm tới tập đoàn Đế Hào.
Thái bảo mười một dẫn người đến đập phá đã bắt người ta đi.
Nhìn thấy tình trạng lộn xôn xung nh tập đoàn Đế Hào, Diệp Huyền Tân đã rất tức giận!
Phó tổng giám đốc Đỗ Quyên xinh đẹp thận trọng bước lên và nói: “Anh Diệp, hết sức xin lỗi, là tôi không thể bảo vệ tốt tập đoàn Đế Hào”
Diệp Huyền Tân: “Không trách cô… Hả?
Cô bị người ta đánh?”
Đỗ Quyên thở dài: “So với sự tổn thất của tập đoàn Đế Hào, tôi đây chẳng đáng là gì”
“Anh Diệp, việc cấp bách vẫn là khôi phục hoạt động của công ty trước, không cần phải để ý đến tôi”
Diệp Huyền Tân châm một điếu thuốc, thở dài một hơi nói: “Các anh em đừng lo lắng, hôm nay tôi nhất định sẽ ra mặt thay mọi người.”
“Tất cả những người bị thương, hãy đến bệnh viện trước và công ty sẽ hoàn trả phí chữa trị đầy đủ”
“Những người anh em còn lại, hãy ở lại dọn dẹp công ty, chúng ta tiếp tục khai trương.”
Mọi người đứng yên.
Trên thực tế, vết thương của họ không nghiêm trọng và không đáng phải đến bệnh viện.
Họ vẫn muốn ở lại cùng Diệp Huyền Tân vực dậy công ty.
Nhưng trước sự kiên quyết của Diệp Huyền Tân, những người bị thương rốt cuộc vẫn đến bệnh viện điều trị