Trong nhà, hai vợ chồng Từ Huy Hoàng đang cùng nhau xem TV thì thấy Từ Lam Khiết trở về một mình.
Lý Khả Diệu lập tức hỏi: “Lam Khiết, Huyền Trần đâu con, sao không về cùng con?”
Từ Lam Khiết cảm thấy hơi phức tạp: “Mẹ à, con gái mẹ bận rộn cả ngày, vừa mới tan làm thôi mẹ còn không thèm quan tâm con ăn gì chưa mà đã quan tâm đến Diệp Huyền Trần rồi.”
“Rốt cuộc ai mới là con đẻ của mẹ vậy chứ!”
Lý Khả Diệu: “Con đã ăn cơm chưa?”
Từ Lam Khiết: “Ăn rồi ạ.”
Lý Khả Diệu: “Thế Huyền Trần đâu?”
Từ Lam Khiết: “…”
Thực sự hết thuốc chữa, đôi vợ chồng già vô phương cứu chữa rồi, cô bất lực!
Cô thay sang dép lê rồi bước vào nhà: “Cá nhỏ trở về rồi, Diệp Huyền Trần đưa con bé đi ăn cơm ở nhà hàng Tây.”
Từ Huy Hoàng nghe vậy thì thở phào một hơi: “Ba còn tưởng rằng hai đứa nó không hợp, cãi nhau nữa, không tức giận là may rồi.”
Lý Khả Diệu: “Sao con bé lại tới, nó được nghỉ à?”
Từ Lam Khiết: “Mẹ, người ta đã tốt nghiệp tiến sĩ rồi đó.”
“Đúng rồi, lát nữa còn bé sẽ sang đây, mẹ mau mau dọn dẹp phòng đi.”
“Ừm.” Lý Khả Diệu đáp một tiếng rồi quay đi thu dọn phòng.
Từ Lam Khiết và Vũ Ngọc Chi chơi với nhau từ bé, cùng nhau khôn lớn, hai người như chị em ruột thịt, thậm chí Vũ Ngọc Chi còn nhận Lý Khả Diệu là mẹ nuôi.
Mà Lý Khả Diệu lúc nào cũng đối xử với Vũ Ngọc Chi như con gái ruột của mình.
Bà vừa dọn dẹp vừa nói: “Lam Khiết, Cá với Huyền Trần có còn xích mích với nhau không?”
“Con bé Cá kia luôn thích chọc giận người khác, mong nó đừng chọc đến Huyền Trần.”
Từ Lam Khiết cười gian: “Ha ha, con nói cho mẹ biết cái này, Cá nhỏ bây giờ của mẹ càng chọc giận người khác hơn trước.”
“Không có xích mích là không thể nào, hôm nay nó còn vừa nói Diệp Huyền Trần là kẻ nhặt ve chai.”
“Ha ha ha, không phải nói con rể mẹ rất kinh khủng sao, sao trước mặt Cá lại bị nhìn thành nhặt ve chai vậy.”
Cô vô cùng đắc chí, thậm chí vô cùng hứng khởi, may mắn vì cuối cùng cô cũng tìm được một người đồng đội đồng chí đồng cam cộng khổ rồi.
Cô vốn ghim Diệp Huyền Trần từ lâu rồi, người chồng này của cô lúc nào cũng ra vẻ trước mặt ba mẹ cô để tranh thủ tình cảm.
Lý Khả Diệu hơi nhức đầu: “Không thể làm như vậy được, lát nữa nó về phải dạy dỗ nó một hồi mới được.”
“Dù sao Huyền Trần cũng là anh rể của nó, sao con bé có thể trêu đùa như thế được.”
Không lâu sau, Diệp Huyền Trần và Vũ Ngọc Chi cùng nhau trở về.
Vũ Ngọc Chi xách bao lớn bao nhỏ bước vào, vừa bước cô đã oang oang chào hỏi: “Ba nuôi, mẹ nuôi, con gái nuôi chim sa cá lặn của hai người đã về thăm hai người rồi này.”
Từ Huy Hoàng vui mừng cười nói: “Ha ha, Cá lớn thế này rồi cơ à.”
Lý Khả Diệp vội vàng nhận lấy đống đồ trong tay cô: “Cái con bé này, đã nói bao nhiêu lần rồi, đến chơi lại còn mua quà cáp linh tinh làm cái gì.”
“Có chút tiền thì để dành mà mua đồ ăn, ăn nhiều vào, nhìn xem người gầy như que củi kìa.”
Vũ Ngọc Chi: “Chút tiền này đã là cái gì, có thể là ba mẹ nuôi cui thì bao nhiêu tiền cùng không mua nổi.”
Từ Lam Khiết trách cứ Diệp Huyền Tần: “Sao cái người này không chịu tới giúp đỡ gì hết vậy hả?”
“Bao nhiêu đồ như vậy sao anh không đến xách giúp em ấy một chút chứ, sao lại để Cá xách một mình vậy hả.”
Diệp Huyền Tần oan ức nói: “Anh cũng muốn xách nhưng cô ấy không chịu mà.”
Từ Lam Khiết: “Xì, có ngốc mới tin anh nói.”
Vũ Ngọc Chi đưa quà qua cho Lý Khả Diệu xong đặt phịch mông ngồi xuống ghế sofa: “Mệt chết mất!”
Vừa ngồi xuống cô bỗng nhớ tới gì đó nên lại vội vàng đừng lên. Cô đến cạnh Diệp Huyền Tần rồi kéo anh ngồi xuống ghế: “Anh rể, mau mau ngồi xuống ghế cho đỡ mệt đi.”
“Mệt muốn chết luôn, mau mau ngồi xuống nghỉ ngơi nào, em rót nước nhá.”
Cái gì?
Tròng mắt Từ Lam Khiết suýt chút nữa rớt ra ngoài. Con bé này uống nhầm thuốc à?
Từ bao giờ con Cá không sợ trời không sợ đất này lại lễ phép như vậy.
Từ Lam Khiết sờ lên trán của Vũ Ngọc Chi: “Không bị sốt chứ…””